Chương trước
Chương sau
“ Ông nhìn xem, hai đứa nhỏ giống y đúc Bách Ngôn hồi nhỏ. Thật đáng yêu làm sao!”

Tô Thiên Tuyết lờ mờ tỉnh dậy sau khi hết thuốc gây mê. Những câu nói của ba mẹ Lục cũng lọt hết vào tai cô. Cô tự hỏi tại sao họ lại biết đây là con của Lục Bách Ngôn. Rõ ràng cô từ lúc quay về đến giờ cô đâu có nói cho ai biết.

“ Vợ à, em tỉnh rồi " Lục Bách Ngôn lúc nãy tranh thủ về nhà lấy thêm đồ, với hầm canh bổ cho cô.

Hai ông bà Lục bị con trai kêu mà giật mình, nãy giờ chỉ toàn lo ngắm cháu nội nên không biết cô đã thức.

“ Anh bế hai đứa nhỏ qua đây cho tôi nhìn đi ”

Trong lúc sinh nở vô cùng đau đớn bác sĩ cũng có cho cô xem mặt khi đứa bé chào đời nhưng do mất sức nhiều quá nên cô cũng không nhìn rõ bao nhiêu.

“ Em còn yếu chỉ bế một đứa thôi, đứa còn lại để anh ”

Tô Thiên Tuyết đã mẹ tròn con vuông sinh ra hai tiểu hoàng tử phiên bản thu nhỏ của Lục Bách Ngôn. Nhưng hai đứa vẫn có thừa hưởng vài nét từ mẹ của mình.

“ Ba mẹ ở đây cả đêm rồi, hai người về nhà nghỉ ngơi đi. Để con coi vợ mình là được. ”

Ba mẹ hai bên gia đình đã có tuổi. Lúc nãy khó khăn lắm mới khuyên ba mẹ vợ về nhà nghỉ ngơi, còn ba mẹ anh cứ mãi không chịu chỉ cần nhìn thấy cháu nội là đã không còn mệt mỏi.

“ Con nhớ chăm sóc đàng hoàng cho ba mẹ con đó. Chiều ba mẹ lại vào thăm. ” cuối cùng ba mẹ Lục cũng chịu đi về, lúc này trong phòng chỉ còn một nhà 4 người ở đó.

“ Anh ôm con người khác mà vui như vậy sao? "

Tô Thiên Tuyết thấy anh cứ mãi chơi đùa còn cười đến híp mắt với đứa bé trên tay, mặc dù là nó đang ngủ rất ngon.



“ Vui chứ, vì nó là hạt giống của chồng em mà " Lục Bách Ngôn vui quá lại lỡ mồm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“ Sao anh biết là con anh? " cô chỉ đang thử lòng anh, không ngờ anh lại biết thật.

“ A...Anh... ” Lục Bách Ngôn ấp a ấp úng.

“ Anh biết từ khi nào? " Tô Thiên Tuyết rặn hỏi cho bằng được.

“ Thật ra là anh trai của em nói cho anh biết lúc còn ở nhà họ Tô "

“ Vậy ra lúc anh hỏi tôi có chuyện gì giấu anh hay không là anh đã biết cả rồi! " Tô Thiên Tuyết tâm trạng bình thản tra hỏi, y như đang lấy khẩu cung.

Lục Bách Ngôn gật đầu đáp lại.

Lục Bách Ngôn âm thầm quan sát biểu cảm cũng như thái độ của Tô Thiên Tuyết không bỏ sót một thứ gì. Sau khi cô hỏi xong cũng không có thái độ tức giận hay khó chịu nào bộc lộ ra bên ngoài. Lục Bách Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau liền đưa con cho anh để anh đưa chúng nằm lại trong nôi.

“ Có gì ăn không tôi có hơi đói “ hôn mê từ khuya đến sáng mới tỉnh lại bụng cô bắt đầu đánh trống ở trỏng.

“ Anh có hầm canh đu đủ với chân giò. Nghe nói ăn vào sẽ có nhiều sữa cho em bé uống lắm. Em ăn thử đi. ” Lục Bách Ngôn lấy bình giữ nhiệt đựng canh múc ra cái chén rồi đưa cho cô.

“ Anh hầm à? ”



Lần ở thành phố X khi anh nấu ăn tới giờ cô vẫn còn tởn tới già.

“ Em yên tâm, có bà vú kế bên chỉ anh nên chắc chắn sẽ ăn được.” Lục Bách Ngôn chính miệng đảm bảo.

Vì là sinh thường nên Tô Thiên Tuyết chỉ ở bệnh viện tầm 1 tuần là được xuất viện về nhà. Cũng từ lúc đó Lục Bách Ngôn cũng đem công việc về nhà làm luôn.

Sinh ra tới 2 đứa con trai nên việc chăm sóc cũng cực rất nhiều. Nào là phải tắm, rồi cho con bú, dỗ con ngủ. Chưa kể nửa đêm mà hai đứa nhỏ còn khóc quấy lên, giấc ngủ cũng vì đó mà tan biến.

“ Lục Bách Ngôn n

Tô Thiên Tuyết một tay bế Tiểu Bảo là đứa nhỏ, còn Tiểu Hùng là đứa lớn thì đang nằm trong nôi. Tiểu Hùng không biết vì sao lại khóc từ sáng tới bây giờ dỗ kiểu nào cũng không nín. Đành réo gọi Lục Bách Ngôn đang ở phòng sách chạy ra xem.

" Sao vậy vợ? "

Anh hớt ha hớt hãi chạy từ phòng sách ra, trên người thì mặc bộ đồ ngủ từ tối hôm qua còn chưa thay, râu ria trên mặt cũng lúng phúng. Hoàn toàn mất đi dáng vẻ đẹp trai, hào nhoáng vốn có của Lục tổng ngày nào. Chính thức trở thành ông bố bỉm sữa.

“ Anh coi Tiểu Hùng giúp em đi, con cứ khóc quài từ sáng tới giờ. Em không bỏ Tiểu Bảo xuống được, bỏ xuống thì thằng bé lại bắt đầu khóc. " Tô Thiên Tuyết bất lực, sinh đôi đã không dễ, chăm sóc còn khó hơn.Lục Bách Ngôn bế Tiểu Hùng trong tay, nhẹ nhàng dỗ dành thằng bé liền không còn quấy khóc nữa. Hai đứa con của hai người cũng thật là khéo, một đứa chọn cha, một đứa chọn mẹ.

“ Cho anh đó, tất cả đều là con của anh"

Tô Thiên Tuyết đưa luôn Tiểu Bảo cho Lục Bách Ngôn, hậm hực đi lên phòng. Con cô sinh ra mà sao không có đứa nào giống cô hết. Tính xấu tính tốt gì cũng đều thừa hưởng từ Lục Bách Ngôn. Cô đúng là phận đẻ thuê rồi chứ đâu.

“ Vợ à, đừng bỏ lại anh mà " Lục Bách Ngôn gào thét.

Anh cũng không muốn đâu, sớm biết hai đứa nhỏ này sẽ hành vợ anh như vậy. Anh chắc chắn sẽ đi triệt sản, hay chỉ làm cho có một đứa thôi là đủ rồi. Rồi bây giờ bị vợ giận, còn không được gần vợ mà phải ở lại dỗ dành hai đứa con thơ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.