Người trong Lục thị không khỏi bàn tán về Lạc Hân, nhưng ánh mắt ghen tị ghét bỏ lại rất nhiều hơn là ánh mắt tò mò
Lạc Hân không hề biết những câu nói ấy, cô vẫn chăm chỉ làm việc trong sự thích thú
Điện thoại vang lên là Tô Thanh gọi tới chắc là
"Cưng đâu mất rồi đang đi làm à "
Bật máy lên để điện thoại lên bàn tay thì vẫn gõ máy tính
"Tớ làm gì thoát được cậu, tớ đang đi làm. Buổi trưa cậu qua Lục thị rước mình đi tụi mình đi ăn trưa"
"Được"
Cửa phòng Lục Thiên Quân mở
"Quây cậu làm việc chăm chỉ nhỉ" Vừa nói anh vừa tự ý ngồi xuống rót trà uống
Ai mà có thể tự tiện như vậy. Là Ngải Giai bạn thân của Lục Thiên Quân vừa từ nước ngoài trở về
"Tôi không có rảnh như cậu tối ngày cứ đi chơi" Lục Thiên Quân không thèm ngó Ngải Dương lấy một cái tay vẫn gõ bàn phím
"Đừng có nói như thế anh bạn tôi cũng làm việc chứ bộ. Thôi tôi không cãi với cậu nữa tôi đợi cậu rồi cùng đi ăn trưa" Ngải Giai cầm điện thoại nghịch tỏ ý không muốn cải nhau
Lục Thiên Quân im lặng không đáp
Tới giờ ăn trưa
Trong một căn nhà hàng sang trọng tại một góc nhỏ của khu có hai cô gái đang nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu
"Cậu kể đầu đuôi mình nghe xem sao cậu lại làm việc ở Lục thị được vậy" Tô Thanh mong muốn câu trả lời từ Lạc Hân vừa ăn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998524/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.