Anh lo lắng sợ cô lại xảy ra chuyện gì không ngờ cô lại vui vẻ đi cùng người khác còn đòi nghỉ việc để đi theo hắn
Cả hai bây giờ vô cùng khó chịu trước thái độ của đối phương
Ai cũng nghĩ mình đúng cả
Lạc Hân chạy vào phòng thư ngồi vào một góc khóc nức nở
Từ khi kết hôn cùng Lục Thiên Quân đây là lần đầu tiên anh quát cô lớn như thế
Thậm chí còn quá đáng hơn là không tin cô
Suy nghĩ tiêu cực cứ hiện lên trong đầu cô mãi
Cô cứ thế mà ngồi đó khóc tới nỗi ngủ quên lúc nào cũng không hay
Lục Thiên Quân đứng nhìn ra ngoài ban công chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy cô quay trở lại
Anh đoán là cô đang ở phòng thư
Anh từ từ bước về phía phòng thư mở cửa ra
Đảo mắt nhìn xung quanh thấy ở một góc nhỏ
Anh tiến lại phía cô thấy cô đã nằm ngủ trên sàn
Mắt của cô vẫn còn đọng lại gịot nước mắt
Anh từ từ bế cô về phòng
Đặt cô lên giường nằm, kéo chăn đắp cho cô
Anh ân cần vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé này lòng có chút áy náy
Trước khi đi anh còn không quên đặt lên môi cô một nụ hôn..
Sáng hôm sau..
Sau khi tỉnh dậy cô nhìn xung quanh
"Sao mình lại ở đây mình nhớ là mình ở thư phòng mà?" Vừa nói vừa xoa xoa thái dương
Xoa xoa một hồi cô mới biết tại sao mình ở đây
Hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998451/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.