Cô ngậm cục tức vào trong không nói gì đi vào phòng
Hắn mặt dày đi theo sao
"Bà xã em vẫn còn vẽ à!" Lục Thiên Quân vừa về tới thấy Lạc Hân đang ngồi ngoài cửa sổ vẻ
Bức tranh cô vẻ khoác lên mình màu đen huyền bí. Dường như hiểu ra điều gì đó
"....." Đáp lại anh là vẻ lạnh nhạt không muốn trả lời của mình
"Đừng giận anh nữa là em hiểu lầm anh rồi" Anh bước nhanh về phía cô ôm chằm lấy sau lưng
"Ai dám giận anh"
"Anh biết lỗi rồi anh xin lỗi. Cô ta lên cơn đau tim anh chỉ đỡ cô ta rồi lấy thuốc thôi chứ anh không có ý gì với ả ta cả em tin anh đi" Dùng hết toàn bộ sức lực để giải thích
Cô lén miệng nở nụ cười
"Đáng tin không?" Cô quay lại nhìn anh bằng con mắt nghi ngờ
"Tin mà anh xin thề nếu anh nói sai lời nào anh sẽ....." Vừa nói anh còn giơ hai tay lên cao
"Thôi thôi em sợ anh rồi đấy đừng có thề thốt dùm em" Cô sợ anh nói ra điều bậy nên dùng tay bịn miệng anh lại
Lục Thiên Quân cười khoái chí ôm lấy Lạc Hân không buông
....
Tại phòng làm việc
"Cậu điều tra cho tôi tại sao năm xưa Cố An Như lại ra nước ngoài" Lục Thiên Quân ra giọng hạ lệnh
Anh đang nhìn về cửa sổ trên tay cầm ly rược
"Vâng. Nhưng tôi có một thắc mắc" Thiên Dương gật đầu đáp nhưng cũng không giấu nổi tò mò mà hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998405/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.