Ngồi canh thằng bé một hồi thì nó cũng chịu ngủ 
Lạc Hân thì ngồi nắm lấy tay thằng bé hôn vào tay nó, cảm giác của cô vẫn còn lo lắng 
Lục Thiên Quân từ ngoài cửa bước vào mang cho cô một ít thức ăn 
"Em ăn đi chắc cũng đói rồi, bác sĩ cũng nói thằng bé không sao em đừng lo" Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện cô 
"Cảm ơn anh nhưng tôi không đói, chuyện hôm nay cũng rất cảm ơn anh tiền viện phí tôi sẽ chuyển khoản cho anh số tài khoản là số cũ đúng không?" Cô lạnh nhạt nói 
"Em có cần phải lạnh lùng với anh vậy không? Nó là con của anh thì anh cũng phải có trách nhiệm với nó tiền bạc gì ở đây!" Anh mạnh miệng 
Lúc nộp viện phí anh đã thấy cả tên và cả họ của thằng bé. Nó mang họ Lục chứng tỏ nó là con anh 
"Tôi có nói nó là con anh à?" 
"Vậy tại sao nó họ Lục mà số tuổi của nó lại trùng với thời gian mà em bỏ đi" 
Cả hai đang chất vấn 
"Nó không phải là con anh, còn chuyện nó mang họ của ai là chuyện của tôi anh không nghĩ tôi có chồng khác cũng mang họ Lục à, một mình anh mang họ Lục chắc" Co khẳng định cho anh biết 
"Em nói dối anh không tin em là người như vậy!" 
"Anh tin hay không tôi không quan tâm tôi mong anh tránh xa hai mẹ con tôi ra và đừng hiểu lằm nó là con anh!" 
Câu nói như chạm thẳng vào trái tim 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998348/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.