Nghe câu nói thì Lạc Hân có chút ngại vì anh đối với cô tốt quá 
Từ nảy tới giờ tất cả mọi người đã quên đi sự có mặt có một cô gái ở đây 
"Mọi người nói chuyện mà quên cả em, đây là công ty của em muốn thể hiện tình cảm thì về nhà cho nhá!" Cô tức tối nói 
Cứ như đang đói mà phải ăn cơm chó từ bạn thân đến con nuôi của mình làm bụng đói thành bụng no luôn rồi 
Đôi mày chao lại thể hiện sự không hài lòng trên gương mặt thanh tú 
"À con quên xin lỗi mẹ Thanh nhá để U U đút mẹ ăn" Nói về tài nịn nọt thì không ai qua khỏi U U 
Được dỗ thì ai mà không thích cô vội đưa tay bế U U vào lòng hôn hít hai gò má bánh bao của nó 
"Chỉ có U U là thương mẹ, thôi mình ra ngoài để hai cô cậu này nói chuyện nhé con" Không làm kì đà cản mũi nữa Tô Thanh bế U U ra ngoài 
Họ thì sượng trân khi nghe câu nói, Phi Vũ và Lạc Hân chỉ cười trừ nhìn nhau cho qua chuyện 
Sau đó tay cũng nghe theo bụng cầm chiếc bánh sanwich lên ăn 
"Em ăn từ từ thôi" Phi Vũ nhắc nhẹ Lạc Hân 
Mỗi khi cô đói và ăn thứ gì ngon thì cô ăn rất rất ngon miệng và ăn rất là ngon 
Cô cười trừ sau đó bỏ từng món vào miệng 
Nhìn cô ăn rất ngon miệng Phi Vũ trong lòng cảm thấy rất vui 
"Khoan đã!" Bỗng Phi Vũ cất tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998342/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.