Lạc Hân chạy thụt mạng như gió bay nhanh tới phòng cấp cứu đến cả Tô Thanh cũng không chạy theo kịp 
Đập vào mắt cô trong phòng cấp cứu là người đàn ông trên người đầy thương tích, còn thở cả máy oxi. Mắt anh thì lim dim không mở 
Đau đớn tột cùng xen lẫn sự áy náy cô nhẹ nhàng đi lại gần bên anh. Dùng bàn tay của mình nắm lấy tay anh 
Cảm nhận được hơi ấm trong bàn tay của ai đó đang chạm vào mình anh mới dần mở mắt ra 
"Tại sao anh không làm phẫu thuật anh định không trả nợ cho tôi à!" 
Đáp lại cô anh chỉ cười nhẹ rồi nói nhưng do đau ở phần bụng nên anh không thể nói lớn 
"Anh không xứng với em, nợ em anh sẽ trả nhưng không phải bây giờ. Có lẽ anh sắp phải xa em. Điều cuối cùng anh làm được cho em.." Nói tới đây anh đã ho sặc sụa 
Thấy anh ho cô lo lắng chòm người lại phía trước 
"Em...em tha thứ cho anh rồi anh làm phẫu thuật nha!" Cô khóc nấc lên 
Anh chỉ ho chứ không trả lời được 
Thấy anh ho không dứt cô lo sợ chuyện gì vội la lên kêu bác sĩ 
"Bác sĩ...bác sĩ đâu mau mau làm phẫu thuật" 
Sau đó bác sĩ lại và đẩy anh vào phòng cấp cứu 
Trước khi vào phòng Lạc Hân đã nắm chặt lấy tay anh 
"Anh phải sống em không thể sống thiếu anh anh nhớ chưa Lục Thiên Quân!" Cô nói thầm trong miệng 
Băng ca đã được đẩy vào phòng cấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-luc-thieu/2998333/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.