Thư từ căn phòng đi ra vẻ mặt hằm hằm, khiến mấy thư kí cùng nhân viên đi qua phát lạnh người phải tránh xa. Đi vào thang máy, cũng không ai dám theo vào cùng cô, Thư cũng không kiên nhẫn chờ ai, tự cô ấn nút xuống tầng một. Khi cánh cửa thang máy khép vào, nhân viên mới dám thở hắt một hơi, có người nói ‘được giải thoát’ là như vậy.
Đứng một mình trong cabin thang máy, nhìn chính mình qua sự phản chiếu của lớp inox gương, cô không khỏi thở dài mệt mỏi, bản thân dựa vào bên vách. Tiếng “tinh tinh” từ thang máy phát ra, báo hiệu đã xuống tầng 1, cô cứng nhắc đi ra khỏi cabin, đi về phía cửa chính ra về. Xe vẫn đỗ ở ngoài bãi đỗ, may bảo vệ không đưa vào gara trong công ty, cô đỡ mất công đi vòng một đường khác. Người bảo vệ nhìn thấy cô từ xa chạy tới, nhiệt tình đi cùng cô ra tận xe tiễn về, Thư cũng thuận theo bo cho anh ta ít, đương nhiên anh ta vui vẻ rời đi về chỗ làm việc, còn cô đánh xe về nhà ông ngoại…
Ở trường, giờ cũng là lúc tan tầm, chiều nay chỉ học 2 tiết rồi ra về.
Đi xuống cầu thang, Quỳnh và Chi vừa tám chuyện:
- Tối nay đi ra ngoài ăn đi, dù sao Thư cũng không có nhà.
- Hay đấy, ăn cơm nhà mãi cũng chán, lâu ra ngoài ăn đổi bữa cũng là ý hay.
Đang nói tới đây, không biết từ đâu Phong nhảy tới, xen vào chuyện hai người:
- Ăn gì đấy, đi ké nào?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-lo-lem-lanh-lung/2615107/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.