We don"t talk anymore
We don"t talk anymore
We don"t talk anymore
Like we used to do
We don"t love anymore?”
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Thư tỉnh dậy. Tay cô từ trong chăn thò ra với lấy điện thoại ở đầu tủ bên cạnh giường, kéo nút nghe, giọng còn ngái ngủ:
- Alo?
- Long đây! Em vẫn đang ngủ à?
Long qua điện thoại hỏi, nhìn lại đồng hồ xem có phải mình gọi quá sớm không? Đồng hồ đã 8.00h sáng rồi. Anh chắc chắn mình không nhìn nhầm, là cô ngủ nướng.
Thư ậm ừ khẽ một tiếng, xong lại hỏi:
- Gọi gì vậy? Mấy giờ rồi?
- 8.00 am, định rủ đi ăn sáng, xem ra thế này…
Anh nói tới đây rồi ngừng. Thư nghe thấy giờ mới sực nhớ ra cô lại ngủ quên. Co không thoải mái chui ra khỏi chăn ấm, tay vẫn cầm điện thoại, vươn vai một cái cô mới đáp lại:
- Đợi tí, đằng nào cũng muộn rồi, tí đi ăn đi.
- Ok, 20 phút nữa anh qua nhà đón em.
Nghe anh nói xong Thư tắt máy luôn, tác phong cũ vẫn không thay đổi. Long cũng đã quen cô cụp máy bất ngờ như vậy, đã không còn lấy làm lạ, riết cũng đã thành quen. Anh chuẩn bị quần áo, chỉnh lại tóc tai, cầm túi rồi rời khỏi phòng…
Long đến trước cổng nhà Thư sau 15 phút, nháy máy cho Thư ra ngoài. Thư nhanh chóng từ trong nhà đi ra, khóa cửa rồi đi tới xe anh. Long từ bên trong ra với người đẩy cửa xe ra cho cô, Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-lo-lem-lanh-lung/2615094/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.