“Rung động?”
Cụm từ này lặp đi lặp lại xuấthiện trong tâm trí Thư. Bản thân cô, ngay từ đầu cứ nghĩ chuyệngiữa cô và Long chỉ là bông đùa, chỉ là trò chơi do cô làngười bắt đầu, sau cùng chán thì chính cô là người kết thúc.Nhưng rồi thì sao, rõ ràng ý nghĩ là vậy, nhưng bây giờ lạicó thứ cảm giác mới mẻ này nảy sinh, khiến cô có chút suy tư.
Con người là vậy, chính là khi nhận ra bản thân mình có chút rung động, có chút động lòng trong tim, lại trở nên đa cảm, suy tưnhiều. Trái tim con người không phải sắt đá, dù có là ngườilãnh khốc, độc ác đến đâu cũng có lần có cảm giác ấy.
…
Long lên lớp với dáng đi khập khiễng, mất đi phần nào vẻ oai phongthường ngày. Phong nhìn thấy anh như vậy không nhịn nổi cười,vừa cười vừa hỏi han:
-Sao mày lại đi đứng thế kia?
-Nhờ phúc ai đó _ Long cười trừ đi về chỗ ngồi.
Thiên cũng lên tiếng:
-Còn ai dám làm ra nông nỗi thế này nữa cơ à? Haha…! Long ơi là Long …!
-Thế đấy, ai đó gan lớn hơn bình thường!_ Long vu vơ trả lời lại rồi đi về chỗ ngồi.
Lúc này Thư đã an vị thủ thường ngồi bên cạnh anh, đang đeo tainghe, ngả đầu trên tay mắt nhắm hờ hững không biết là ngủ haychưa. Long nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, liếc mắt nhìn cô, chợt nghĩ lại chuyện hồi nãy ở sân trường mà cười nhẹ. Cái kissdù chỉ là phớt qua môi cô nhưng cũng khiến anh lưu luyến. Thựcchất anh chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-lo-lem-lanh-lung/2615063/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.