Xe đi trên con đường Nguyễn Đức Cảnh. Qua cửa kính, Thư nhìn ngắmcảnh vật bên ngoài một cách trầm ngâm. Giờ không phải là giờ tan tầm nên con đường trở nên vắng lặng lạ thường, lác đác vài bóng người qua lại.Mùa đông rồi mà, quang cảnh cũng trở nên xơ xác chứ không nhộn nhịp nhưnhững ngày hè, cảm giác u trầm càng rõ hơn. Tuy mang vẻ lạnh lẽo nhưngquanh cảnh vẫn mang một vẻ đẹp riêng trong mắt con người........
Đến nơi lún nào không hay. Xe dừng lại trước ngôi biệt thự đẹp mắt, trôngkhá xa hoa. Chú tài xế xuống xe, mở cửa xe cho Thư. Cô gật đầu thay cholời cảm ơn. Chú lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nói:
- Cháu vào trong đi cô chủ đang đợi bên trong. Hành lí thì ta sẽ chuyển vào sau.
Thư không đáp lại, lững thững tiến vào trong. Ngôi biệt thự được tranghoàng đẹp đẽ, không quá cầu kì nhưng vẫn không kém phần tráng lệ. Từtrên cầu thang đi xuống, Quỳnh vui vẻ nói:
- Bồ đến rồi à. Đi lên đây đi Thư, phòng bồ ở trên này.
Thư tiến lên cầu thang, đi ngay sau Quỳnh. Nó dẫn cô đến trước một căn phòng, bắt đầu giới thiệu:
- Phòng bồ đây, đối diện là phòng tôi đó. Bồ cứ thoải mái nhé, tự nhiên như nhà mình đi. Vào xem có thích không?
Thư cười nhẹ, sau đó tiến vào theo nó. Quỳnh nói tiếp:
- Tôi biết bồ không thích màu mè nên chọn tông đen trắng và xám tro cho căn phòng. Được không?
- Ok. Cảm ơn bà _ Thư hài lòng nói
- Được rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-lo-lem-lanh-lung/2615008/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.