Cù Hoa không vội vã làm gì giống trước kia nữa. Anh từ từ phác họa từng đường nét của Mục Tĩnh qua lớp quần áo, đôi mắt vẫn không rời khỏi mắt cô.
Lần trước Mục Tĩnh đến thăm anh, trước khi cô đi anh đã đưa cô một túi hành lý lớn, bên trong đều là những thứ anh định gửi cô mà vẫn chưa gửi.
Thời gian eo hẹp đến nỗi họ thậm chí còn chẳng kịp ôm nhau. Anh giúp Mục Tĩnh mang túi hành lý, đi cùng cô lên chuyến xe buýt nối đến sân ga xe lửa. Tới ga xe lửa rồi, anh lại che chở cho Mục Tĩnh lên xe, giúp cô xếp đồ xong liền nhảy xuống. Anh đứng dưới xe lửa nhìn Mục Txnh, vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ thì đoàn xe đã lăn bánh.
Anh liên tục dùng ngón tay để vẽ lại cơ thể cô, cứ như thể đầu ngón tay còn có khả năng ghi nhớ tốt hơn cả đôi mắt vậy. Tay anh di chuyển rất chậm, tựa như là chỉ có chậm như vậy thì mới có thể nhớ được thật kỹ.
Mục Tĩnh hơi ngửa đầu, ánh mắt dò xét cuối cùng cũng bị khát vọng che lấp, trong lúc nhất thời cô đã quên mất mình đang nghĩ về điều gì.
Có lẽ là cũng nhận ra khao khát của mình, Mục Tĩnh quay mặt đi, nói với Cù Hoa: “Hôm nay anh mệt rồi, em mở nước cho anh tắm nhé.” Từ lúc lên xe lửa tới giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho dù hôm nay cô có cần anh thì cũng sẽ chỉ lực bất tòng tâm mà thôi.
Mục Tĩnh vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854386/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.