Mục Tĩnh có chút áy náy, nhà ăn này chẳng có món gì ăn được, chỉ có mỗi rau xanh và khoai tây, ngay cả màn thầu mà Cù Hoa gọi cũng không có.
Cô vừa cười gượng với Cù Hoa vừa lau đũa giúp anh, ngay cả bàn ghế trong nhà ăn này cũng nói lên rằng cuộc sống ở đây cực kỳ kham khổ.
Mục Tĩnh cúi xuống, ăn một miếng rau xanh: “Em có mang theo đồ hộp đấy, anh cứ ăn ở đây nhé, em về phòng lấy.”
“Em giữ mà dùng đi, anh cũng không muốn ăn mấy thứ đó.”
Anh cúi đầu ăn cơm, Mục Tĩnh cứ vậy mà lẳng lặng nhìn anh. Đến khi Cù Hoa ngước mắt nhìn lên, Mục Tĩnh lại cúi đầu xuống.
Mục Tĩnh không hỏi Cù Hoa lát nữa sẽ đi đâu, đêm nay định ở đâu. Hai người yên lặng ăn hết phần cơm. Mục Tĩnh tiễn Cù Hoa ra cổng trường, mặc dù đoạn đường chẳng có bao xa nhưng hai người đi rất lâu, mà vì không ai nói chuyện nên lại càng có vẻ lâu đến lạ. Mục Tĩnh nhìn theo bóng Cù Hoa rời đi, mãi tới lúc đến chỗ rẽ anh vẫn không quay đầu lại. Mục Tĩnh xoay người, trông thấy bầu trời đầy sao.
Khi Cù Hoa ngoảnh nhìn lại thì Mục Tĩnh đã vào cổng trường, dần dần biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt của anh.
Mẹ Cù Hoa lấy tờ tạp chí có đăng bài về con trai năm đó ra, bất ngờ trông thấy tên của con dâu. Bà quay lại nhìn ảnh chụp, nét mặt quả thực rất giống với con dâu bà, nhưng thần thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854365/chuong-126.html