Một ngày trước Tết Trung thu, Phí Nghê và Phương Mục Dương đi mua bánh Trung thu, trái cây đóng hộp và sữa bột đến nhà cha mẹ Phí Nghê, ăn Trung thu sớm với bọn họ. Hai túi sữa bột là mua cho chị dâu, chị mang thai không hay bị nôn mửa như những người khác, ngược lại còn ăn nhiều hơn ngày trước. Phí Đình thường xuyên mua trứng gà thả vườn dưới quê để cho chị ăn bồi bổ, lúc mua cũng để một phần cho hai vợ chồng Phí Nghê.
Trong bữa cơm, chị dâu nói: “Lần trước món trứng luộc nước trà của Tiểu Phương ăn ngon lắm, cậu luộc kiểu gì thế, dạy chị đi.”
Phí Nghê thầm nghĩ trong lòng, người bình thường có dạy cũng không thể nào học được, ai mà nỡ dùng lá trà ngon như vậy để luộc trứng chứ.
Trong hai ngày liên tiếp, Phương Mục Dương đều loay hoay ở phòng vẽ tranh, còn Phí Nghê vẫn sửa bản thảo cho ông Phương trong phòng ngủ. Sửa hết cả tờ bản thảo, Phương Mục Dương vẫn chưa về. Cô sang phòng vẽ tranh nhìn Phương Mục Dương, nói với anh: “Anh nghỉ ngơi đi, mai lại làm tiếp.”
“Ngày mai là Trung thu rồi, hôm nay anh phải làm xong mới được. Nhưng mà nếu không có anh em không ngủ được thì anh đi ngủ với em cũng không sao. Đợi em ngủ rồi, anh lại qua bên này.”
Phí Nghê vốn định nói không cần đâu, cô còn đang vận dụng hết sức mạnh ý chí để giữ cho mí mắt không sập vào nhau, làm gì có chuyện không có anh không ngủ được. Thế nhưng cô thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854311/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.