Ông Phương im lặng, sự im lặng này có nghĩa, ông cũng không vì tiền dung tục mà mất đi sự yêu thích đối với nó.
Ông gọi con trai vào phòng sách, lấy ra một phong bì khá dày, bên trong là một trăm tờ mười tệ.
“Đây là tiền ăn bổ sung cho anh.”
Phương Mục Dương nhận lấy phong bì, chỉ cần sờ qua một cái là đã đoán được số lượng, cười nói với cha: “Chỗ tiền còn lại cha không cần đưa gấp đâu, con cũng không vội.”
Nhưng ông Phương không định tiếp tục đưa tiền mặt nữa. Ông vẫn để thêm một khoản tiền khác cho nghịch tử, nhưng số tiền đó sẽ được chi vào chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Ngay khi ông định giải thích ý tưởng của mình, Phương Mục Dương lại hỏi: “Bản thảo của cha sửa sang đến đâu rồi ạ?”
Ông Phương thở dài, bác sĩ bảo ông không được dùng mắt quá độ, nhưng giao bản thảo cho người khác sửa thì ông lại không yên tâm, kết quả là cả tháng rồi chẳng sửa được bao nhiêu cả.
“Hay để con sửa giúp cha nhé? Không bải bác sĩ khuyên cha không nên dùng mắt quá độ hay sao?”
Ông Phương không ngờ nghịch tử lại hiếu thảo như vậy, nhưng nghĩ đến năng lực của nó, ông chỉ có thể uyển chuyển từ chối: “Anh đi làm đã đủ bận rộn rồi, về nhà còn phải vẽ tranh, thôi cứ để tôi tự làm thì hơn.”
“Cho dù có bận mấy thì con cũng không thể quên chuyện báo hiếu cha. Nếu cha như không yên tâm thì cứ đưa trước cho con bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854288/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.