Phí Nghê lúc này không còn lo lắng sẽ bị người ta bắt gặp, tâm trạng thả lỏng hơn, phản kháng cũng yếu đuối dần.
Đầu của cô quay mòng mòng, hai chân như giẫm lên mây, bồng bềnh phiêu bổng. Song cô không có khả năng đạp gió cưỡi mây, tất cả đều phải dựa vào Phương Mục Dương đỡ lấy mới không ngã xuống. Hai người vừa ôm hôn, vừa di chuyển về phía lan can giường. Phí Nghê cụng đầu vào lan can, bỗng dưng tìm về lý trí, thừa lúc môi anh hôn xuống cằm cô mà ngậm chặt miệng, lấy tay đẩy anh ra. Cô vốn định nói “tôi muốn ngủ”, nhưng sợ anh thừa nước đục thả câu cho nên lại không nói gì. Phương Mục Dương có vẻ không muốn ép uổng cô, dù cô đẩy anh thì anh cũng vẫn mặc kệ, chỉ đặt tay lên vai cô, tiếp tục việc đang dở dang mà chẳng hề tốn chút sức lực nào.
Thấy Phí Nghê lặng thinh, Phương Mục Dương dán miệng lên cằm cô, hỏi: “Không phải đã về nhà rồi sao? Sao em không nói gì thế?”
Vẫn không một tiếng trả lời.
“Em thích đến mức nói không nên lời rồi hả?”
Phí Nghê âm thầm phủ nhận trong lòng, biết anh cố ý trêu mình cho nên vẫn giữ im lặng.
“Thế để tôi nói thay em nhé, em rất thích tôi đối xử với em như vậy.” Anh x0a nắn vành tai cô, hôi lên môi cô một cái, rồi lại cảm giác như mình mắc chứng háu ăn, cứ nhâm nhi từng chút một thì sẽ không bao giờ đủ.
Theo lời anh nói, đây là chuyện mà Phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854182/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.