Hai người ngồi rất gần nhau. Phương Mục Dương lấy từ trong sách ra một chiếc lông vũ màu trắng, vẽ lên lòng bàn tay cô.
Phí Nghê lại rất sợ nhột. Anh vẽ lên tay cô, nhưng gan bàn chân của cô cũng ngứa ngáy, thậm chí tiếng nhạc bên tai cũng làm cô thấy không yên. Cô dùng tay còn lại đập lên cánh tay Phương Mục Dương: “Cậu đừng làm loạn nữa, buồn quá.”
Nhưng Phương Mục Dương vẫn không nghe cô.
Cô nghi anh không nghe thấy, lại lớn tiếng hơn một chút: “Cậu đừng có chọc tôi nữa được không? Buồn lắm.”
Anh vẽ vẽ một lúc lâu, Phí Nghê mới ý thức được là anh chép lại bản nhạc đang nghe.
Phương Mục Dương chép rất vội, lực tay không nặng không nhẹ, khiến Phí Nghê ngứa tới mức muốn phát điên. Cô cắn hằn cả môi, hai chân nhịn không được mà cọ cọ vào nhau, chỉ ước có thể dùng ngón chân mà gãi gãi chân còn lại. Cô khó chịu đến thế, mà Phương Mục Dương vẫn chẳng có ý định dừng lại. Ngoài nhột ra thì Phí Nghê còn cảm thấy hơi sợ hãi, bởi vì cô đang nghe một thứ không được phép nghe, trái tim cũng treo lơ lửng. Mà tiếng nhạc ở bên tai lại mang tới cho cô một xúc cảm khác. Nhiều loại cảm giác đan xen lẫn lộn vào nhau, Phí Nghê gần như không chịu đựng nổi. Cô vốn dĩ có thể bỏ tai nghe ra, nhưng lại không nỡ làm thế. Phí Nghê bực bội, khó nhọc nói: “Cậu rốt cuộc là bị làm sao thế hả? Không thể tự vẽ lên tay mình được hay sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854177/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.