Phí Nghê thức giấc từ sớm, trong lều ngột ngạt tới mức cô không thở nổi. Cầm chiếc đèn pin bên gối lên, cô nhẹ nhàng bước khỏi lều, ra ngoài cho thoáng khí.
Cô không cần phải lo lắng gì về vấn đề an toàn. Trên một con đường đầy người, chẳng có ai dám làm chuyện xấu vào lúc này cả.
Cô vốn là ra ngoài không mục đích, nhưng vừa mới bật đèn pin, cô đã trông thấy cái lều gỗ nhỏ hôm nay mình sẽ chuyển vào. Trong căn lều kia cũng có chút ánh sáng hắt ra.
Vì từ đêm nay cô sẽ chuyển sang đây ở nên Phí Nghê không khỏi đến gần đánh giá một phen. Cái căn lều nho nhỏ này lại có một cái cửa nhỏ, mở cửa ra, cô trông thấy Phương Mục Dương vẫn đang đội mũ thợ mỏ, trên tay còn cầm một chiếc đồng hồ.
Phí Nghê rọi đèn lên mặt Phương Mục Dương: “Sao cậu vẫn còn chưa ngủ? Lát nữa cậu phải đi rồi, tới lúc đó có muốn ngủ cũng không được đâu.”
Phương Mục Dương cười với cô: “Giờ vẫn còn chưa đến mười hai giờ, tôi vẫn ngủ được bốn năm tiếng mà.”
“Sao lại còn chưa đến mười hai giờ? Trời sắp sáng rồi đây này, cậu ra ngoài coi mà xem.”
“Tôi nhìn không ra đấy.”
“Không phải cậu đang cầm đồng hồ báo thức của tôi sao? Đồng hồ báo thức đâu rồi?”
“Em xem thử xem.” Phương Mục Dương đưa chiếc đồng hồ mới sửa xong cho cô. “Rốt cuộc là mấy giờ rồi?”
Phí Nghê nhận lấy đồng hồ, kim giờ đang chỉ vào hướng bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854156/chuong-32.html