Tường của văn phòng giăng đầy những tấm áp phích cổ vũ kết hôn muộn, song Phương Mục Dương chẳng hề thấy ngượng ngùng gì khi không hưởng ứng lời kêu gọi này. Mắt anh dán chặt lên giấy chứng nhận kết hôn mà bọn họ vừa được cấp, trên đó có ngày sinh nhật của Phí Nghê.
Giấy chứng nhận kết hôn mở ra trông rất giống với một tờ giấy khen, trước chữ “tự nguyện kết hôn” có ghi tên của Phí Nghê và Phương Mục Dương.
Hai người bọn họ quả thực là đã tự nguyện kết hôn, không hề có ai bức bách.
Phí Nghê gập giấy chứng nhận kết hôn lại, lấy phong bì lớn đã chuẩn bị sẵn từ túi xách ra, cẩn thận nhét giấy vào trong, rồi lại bỏ phong bì vào túi xách. Cô dặn dò Phương Mục Dương: “Cậu tuyệt đối không được đánh mất đâu đấy.”
“Cái này tôi làm sao đánh mất được?”
“Hay là đưa tôi giữ hộ cậu luôn đi.”
Phương Mục Dương mỉm cười: “Em cứ yên tâm, chắc chắn là không mất đâu.”
Phí Nghê đưa Phương Mục Dương một cái phong bì khác, để anh cho giấy chứng nhận kết hôn của mình vào trong đó.
“Vậy là hai ta đã chính thức kết hôn rồi.”
Thấy Phương Mục Dương vui vẻ như thế, Phí Nghê gật đầu tán đồng: “Chẳng bao lâu nữa là chúng ta sẽ có nhà ở của riêng mình.”
Cô leo lên sau xe đạp, để Phương Mục Dương đèo mình tới hội thanh niên trí thức.
Phí Nghê đến chỗ hội thanh niên trí thức để giúp anh trai xin thư thông báo nghỉ làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854133/chuong-20.html