Hoàng cung Salit.
Mùa xuân đến không khí dần trở nên ấm áp, băng tuyết dần tan chảy, cây cối đua nhau nhú những chồi xanh non, cỏ dại ven đường nhú một màu xanh mướt đầy sức sống, thay vào màu xám u ám, sầu thảm của mùa đông. Trên bầu trời xanh trong, từng đàn chim trú đông nay trở về, chúng bay lượn, ríu rít gọi nhau thật êm tai.
Ánh ban mai chiếu rọi khắp Hoàng cung, một vài tia sáng mong manh chiếu vào đình viện nơi Ra Kê đang ngồi. Tâm tình chàng lúc này không đặt nơi đây mà lơ đãng về một nơi xa xôi nào đó. Chàng thì thầm “Chia xa hơn ba tháng, không biết cửu muội giờ đang làm gì? Muội ấy có nhớ đến mình như mình nhớ muối ấy hay không?”.
Lấy cây tiêu từ trong ống tay áo, chàng kê lên miệng thổi.
Chiều về, trời đổ mưa tuôn
Phải chi trời cũng dỗi hờn như tôi
Làm sao gửi nhớ đến người?
Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng.
Bâng khuâng hỏi khéo tim hồng
Bên này bên đó có mong có chờ
Đêm nằm đầu gác gối mơ
Hỏi nơi phương ấy người giờ ra sao?
Cứ chiều lòng dạ nôn nao
Năm chờ tháng đợi ngày trao ân tình
Nhớ không em, chuyện chúng mình
Tỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười!
Nhớ nhiều ánh mắt bờ môi
Khi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rời
Để trăng nay nhú qua đồi
Gửi em nỗi nhớ đến người anh yêu.
(Phạm Hải Đăng)
Tiếng tiêu ngân vang, gửi niềm thương nhớ hòa cùng gió. Trên mái đình, những cặp chim trời đậu nơi đó dựa vào nhau, cùng ngả nghiên theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-hoang-hau-xixi/446091/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.