Anh đối xử tốt với Liêu Thiên Tuyết như vậy, anh quan tâm cô ấy như vậy, cẩn thận bảo vệ cô ấy, sao em có thể không ghen tị.
Ngày đó, đến lượt Liêu Thiên Tuyết trực nhật, anh chơi bóng rổ ở sân thể dục, mà em đứng ở góc cầu thang tầng hai chờ cô ấy.
Sau khi quét tước vệ sinh xong, cô ấy cẩn thận khóa cửa phòng học, chuẩn bị ra về. Khi xuống tầng, cô ấy thấy em đang đứng, em nói: “Liêu Thiên Tuyết, cô dựa vào đâu mà làm vậy? Tôi đã nói với cô, tôi với Diêu Dục có ước hẹn.”
“Bốp” một tiếng tát vang dội, người ra tay trước không phải em, mà là Liêu Thiên Tuyết. Em ôm mặt nhìn cô ấy, cô ấy nói: “Hạ Thuần, người Diêu Dục yêu là tôi, là Liêu Thiên Tuyết, từ trước đến nay anh ấy chưa từng yêu cô, cô đừng ngu ngốc nữa. Bây giờ chúng tôi bên nhau rất vui vẻ hạnh phúc, tốt nhất cô đừng đến quấy rầy.”
Tiếp đó, chúng em không ngừng cãi nhau, cho đến khi em vươn tay đẩy cô ấy xuống cầu thang, chỉ trong vài giây thôi, gương mặt Liêu Thiên Tuyết trở nên trắng bệch, mà em đứng ở chỗ cũ ngây người, em biết mình đã gây họa.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, anh vội vàng chạy tới, thấy Liêu Thiên Tuyết đang ngã trên mặt đất và em ngơ ngác đứng trên cầu thang, đại khái anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
May mắn là, anh không vì thế mà truy cứu trách nhiệm của em, không may là, anh hoàn toàn coi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-van-doi-tren-bo-bien-xa-xoi/2408852/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.