Mẹ của Văn Trị đi nhanh ra mở cửa cho Văn Trị và cô, Ánh Linh thấy vậy thì liền cúi đầu chào ngẩng lên rồi nói:
“Con chào dì ạ.”
Mẹ của Văn Trị không thèm để tâm đến anh mà chỉ chăm chăm nhìn Ánh Linh còn vui vẻ nói: “Dì cháu gì chứ, con cứ kêu là mẹ đi ha nếu mẹ đón không nhầm thì coi là bạn gái của thằng Văn Trị nhà mẹ đúng không…mau mau vào nhà đi mẹ có chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Ánh Linh đáp: “Dạ vậy để con phụ mẹ một tay nha.”
Nói rồi Ánh Linh và mẹ đi vào bên trong nhà bỏ lại Văn Trị đứng ngơ ngác như trời chòng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên nói thầm:
“Chuyện gì vậy chứ, mình hay em ấy là con của mẹ đây sao con ruột lại bị bơ mà con dâu lại được chào đón thế kia.”
Văn Trị nhanh chóng đi theo ngay phía sau vừa đi vào nhà anh vừa nói lớn: “Mẹ ơi còn con nữa đây này sao mẹ không vui vẻ khi gặp lại con thế.”
Anh đi vào bên trong nhà thấy nguyên bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mẹ của anh nhìn Ánh Linh một cách rất dịu dàng, còn khi nhìn lại anh thì ánh mắt lại sắc như đá rồi nói:
“Ồn ào gì vậy hả.”
Văn Trị bị mẹ rằng giọng nên ngoan ngoãn im lặng ngây lập tứ, Ánh Linh thấy vậy thì cũng sợ nên hơi e dè một chút nhưng bà lại thây đổi một trăm tám mươi độ quay qua dịu dàng nói với Ánh Linh:
“À mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3480197/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.