Ánh Linh và Văn Trị cùng nhau ngồi trên cap treo để ngắm cảnh, mặc kệ cho những người khác muốn chơi đùa giỡn hớt như thế nào với nhau, Văn Trị chỉ muốn được ở riêng bên cạnh với Ánh Linh vì khi ở bên cạnh cô, thì cảm giác giống như vui mừng hạnh phúc không thể tả bằng lời. 
Ánh Linh chỉ lo ngắm cảnh và chụp ảnh nên cũng chẳng thèm để ý đến phía sau lưng mình, luôn có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô như một kẻ suy tình không thể dứt được. 
Văn Trị thấy Ánh Linh cứ chăm chú chụp ảnh mà cũng không thèm nhìn đến mình dù chỉ một cái nên anh lên tiếng hỏi: 
“Em chụp xong chưa, có thể quay qua nhìn anh một tí đi được không.” 
Ánh Linh khó hiểu quay qua nhìn Văn Trị rồi đáp lại: “Anh là người đưa em đi ngắm cảnh mà, thế ngắm cảnh thì sao mà nhìn anh được.” 
Văn Trị giận ra mắt hờn dỗi nói: “Được, được em chụp tiếp đi khỏi quan tâm để ý đến anh cũng được.” 
Văn Trị quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn Ánh Linh nữa, có cười mỉm một cái rồi nói thầm trong lòng: 
“Cũng chẳng ngờ tới… là anh lại có mặt giận dỗi đó trước giờ quen biết tuy không lâu cũng không ngắn nhưng em chả khi nào thấy anh phòng má như bây giờ.” 
[Cuộc sống này thiệt như là một trò chơi vậy, lúc đầu tình cờ gặp nhau rồi dần quen biết thân thiết chăm sóc, lúc sau lại trở thành người lạ như chẳng quen biết gì nhau, mấy ngày sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3470323/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.