Thiên Nủ cười rồi gật đầu một cái cho Ánh Linh yên tâm, Ánh Linh thấy vậy thì cũng hơi lo lắng cho cô nhưng cũng rời đi để lại không gian riêng tư cho Thiên Nủ. 
Khi Ánh Linh mới vừa bước ra khỏi phòng của Thiên Nủ thì đột nhiên lại nhớ đến ba mẹ của mình vì cũng lâu rồi cô cũng chưa về thăm nhà, mặt dù buồn về nhưng chuyện mà ba mẹ từng làm với mình nhưng cô cũng gạt qua một bên mà nói trong lòng: 
“Cũng lâu rồi mình chưa về nhà thăm ba với mẹ… hay là hôm nay sẵn dịp xin nghỉ qua thăm họ một chút cũng được.” 
Nói rồi Ánh Linh đi xuống phía dưới chung cư rồi bắt tắc xi đi qua nhà ba mẹ của mình. 
[…] 
Khi đến nơi thì căn nhà vẫn như cũ không có một chút thay đổi nào khung cảnh vắng vẻ không có một tiếng người. 
Cũng rất lâu rồi cô chưa về nhà nên cảm giác không được thoải mái cho mấy, vừa định bấm chuông thì cô lại rút tay về, e dè thứ gì đó ánh mắt hiện rõ lên nỗi buồn phiền nhưng cũng lấy hết can đảm để mà bấm chuông cửa. 
Vừa bấm chuông cửa vừa kêu: “Ba…mẹ có ai ở nhà không ạ, con về rồi đây.” 
Khi chuông cửa lần thứ 5 thứ 6 gì đó vang lên thì mẹ của Ánh Linh mới từ trong nhà bước ra vui vẻ đi đến mở cửa nhà cho cô rồi nói: “Ánh Linh về rồi đó hả con, con học thế nào rồi sao chả thấy về thăm ba mẹ vậy.” 
Ánh Linh đang vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3461889/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.