Ánh Linh nghe Minh Phúc nói xong thì chỉ vui vẻ đáp lại: “Cậu cứ yên tâm đi tớ bám chặt lắm không té được đâu mà sợ.”
Minh Phúc đáp lại: “Nghe vậy thì tớ an tâm rồi, mà chung cư cậu sống ở đâu chỉ đường đi tớ đưa cậu về lẹ nè không thôi ước mưa thì một lát lại bệnh đó.”
Trương Ánh Linh chỉ tay thẳng về hướng tòa chung cư cao nhất ở quanh đó rồi nói: “Cậu thấy tòa chung cư cao đó không tớ ở đó cậu chỉ cần chạy thẳng rồi rẽ sang phải là đến rồi.”
Minh Phúc nhìn theo hướng tay của Ánh Linh chỉ thì cũng thấy tòa chung cư lớn đó nên nổ ga rồi nói: “Được tớ thấy rồi cậu bám chặt vào nha tớ bắt đầu chạy đây.”
Minh Phúc bắt đầu chạy xe đi, Ánh Linh cũng đã gài xong nón nên thuận tay bám chặt vào hai bên áo của Minh Phúc, còn cơn mưa lớn thì vẫn không ngừng Minh Phúc phải vừa chạy vừa lấy tay vuốt mặt vì nước mưa cứ bắn vào mắt khiến da mặt cũng khá đau mắt cũng ước đẫm nước mưa nên phải thường xuyên lau để thấy đường chạy xe.
Ánh Linh thì cúi đầu vào vai của Minh Phúc lâu lâu thì lại ngước lên xem coi anh đã chạy đúng đường chưa. Sau bảy tám phút vật vã vì mưa to thì Minh Phúc cũng đã đưa Ánh Linh an toàn đến phía dưới của tòa chung cư cô vừa bước xuống xe vừa tháo nón bảo hiểm ra nói:
“Cảm ơn cậu nhá Minh Phúc làm phiền cậu nhiều rồi, cậu có muốn lên phía trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3461877/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.