Trương Ánh Linh nghe thấy có tiếng người hỏi nên cũng quay qua nhìn theo hướng phát lên tiếng, không đâu xa xôi mà ở ngay bàn công kế bên là Phan Văn Trị đang hỏi, Ánh Linh thấy anh thì hơi bất ngờ rồi chợt nhớ ra là lúc chiều cô đã gặp anh ở bên trong thang máy chỉ là do lúc đó cô bịt khẩu trang nên anh mới không nhận ra.
Thấy là Phan Văn Trị, Ánh Linh nhanh chóng một mạch bước vào trong phòng luôn không trả lời câu hỏi của anh, Văn Trị cũng khá bất ngờ vì hành động thờ ơ của Ánh Linh đối với mình, anh khó hiểu nói:
"Cô ta bị sao vậy chứ còn lơ cả mình con gái đúng là khó hiểu."
Nói rồi Văn Trị cũng đi vào bên trong phòng của mình để nghỉ ngơi anh và cô nằm xuống giường cùng một lúc, cô thì thở dài ngao ngán vì đến tận đây còn gặp lại Văn Trị, Ánh Linh thầm nói trong lòng:
"Số mình đúng là xui xẻo ngay cả khi dọn đến đây vẫn gặp phải anh ta, hay là bây giờ mình liên hệ với ba người kia để chuyển phòng ha, nhưng mà cũng không được bây giờ cũng đã tối rồi không nên làm phiền mấy cậy ấy thì hơn, đi ngủ vậy ngày mai còn phải đi kiếm việc làm điều là tại cái tên Văn Trị hết cả đời này tôi sẽ hận anh."
Nói rồi Ánh Linh trút hết tức giận lên con gấu bông của mình, cô đấm nó mấy phát rồi cũng hả giận chùm mền đi ngủ.
Còn Văn Trị khi ở bên phòng anh thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3461874/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.