Trương Ánh Linh thấy như vậy thì hụt hẫng một phen, vì hiếm lắm mới có thể gặp Phan Văn Trị một lần trong đời, đến cả khi nằm mơ thì cô vẫn không thể tưởng tượng được là sẽ gặp, đang đứng buồn rầu ủ rũ.
Bà chủ của Trương Ánh Linh đi ra thấy cô đã đến nhưng lại đứng buồn rầu trước cửa quán, mà không chịu đi vào bên trong để thay đồ để làm thì liền lên tiếng gọi:
“Ánh Linh sao đến rồi không vào bên trong để thay đồ rồi ra làm đi con.”
Ánh Linh đang buồn rầu nhưng khi nghe bà chủ nói vậy thì cũng quay người ra phía sau lịch sự đáp lại: “Dạ còn xin lỗi ạ, con xin phép vào bên trong thay đồ rồi ra làm ngay đây ạ.”
Trước khi Ánh Linh rời đi thì cô có tiếc nuối mà ngoái nhìn ra phía cửa một nữa, rồi bước vào bên trong.
Cô đi đến tủ sắt phía sau của quán nơi để đồ làm của mình và những người khác, Ánh Linh để cặp xuống rồi kéo khóa ra để lục tìm chìa khóa mở tủ, lấy được chìa khóa rồi cô mở cửa tủ của mình ra cẩn thận kéo khóa cặp lại rồi để cặp của mình vào bên trong tủ.
Với tay qua bên cạnh để lấy chiếc tạp dề của quán mang vào, sửa soạn lại một chút xong xui thì quay người bước ra bên ngoài để làm. Ánh Linh bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi nhưng cũng cố vui vẻ cười nói với khách hàng.
- ---------------
Còn bên của Phan Văn Trị khi trợ lý của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3461857/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.