Chương trước
Chương sau


“Người chơi sẽ có thể đi săn quái ở bản đồ, tiêu diệt quái sẽ được lên cấp và thu thập các trang trị sẽ rơi ra từ quái. Đôi khi, trên bản đồ sẽ xuất hiện các địa điểm có mục tiêu lớn như là rồng, loại quái này chỉ xuất hiện vỏn vẹn trong năm phút, địa điểm sẽ được hiển thị trên bản đồ.” Cẩn Mai đứng trước màn hình máy chiếu, vừa dùng bút chỉ những điểm trên màn hình vừa chậm rãi thuyết trình với mọi người. Hiện người trong phòng họp đều là lãnh đạo cao cấp của Joyce cùng với một vài cổ đông cũng tới nghe cô thuyết trình hạng mục lần này. “Tôi đã đăng tải bản demo của game lên trang thông tin nội bộ của công ty, các vị có thể lên đó tải về và trải nghiệm trước.”


Lúc này mọi người đều lấy điện thoại ra. Cẩn Mai ngồi vào vị trí của mình, vô tình nhìn qua Cố Tư Vũ, anh đang cầm bút ghi chép gì đó hình như rất chuyên tâm. Gương mặt anh hơi cúi xuống, biểu cảm nghiêm túc, không hiểu sao Cẩn Mai lại cảm thấy lúc này Cố Tư Vũ đặc biệt có sức hút. Cô hắng giọng, hướng về phía anh hỏi nhỏ. “Chủ tịch, anh không trải nghiệm thử bản demo à?”


Cố Tư Vũ không trả lời khiến Cẩn Mai nghi ngờ có phải mình nói nhỏ quá nên anh không nghe không? Đang định tăng âm lượng lên thì An Đồng mỉm cười ôn hòa giải thích. “Chủ tịch rất ít khi chơi mấy trò chơi này, lúc trước đều là tôi với Trương Trình trải nghiệm sau đó sẽ viết báo cáo chi tiết lại với anh ấy.”


Cẩn Mai nghe xong liền cảm thấy vô lý. “Làm gì có chuyện một người làm ra sản phẩm lại không đích thân trải nghiệm sản phẩm đó chứ… như vậy chẳng khác nào một đầu bếp nhưng không bao giờ nếm thử món ăn mình nấu?”


Giọng cô càng về cuối thì càng nhỏ bởi vì Cố Tư Vũ đã nâng mắt nhìn cô.


An Đồng phía sau cũng xanh mặt, lập tức né sang một bên.


Nhưng ngoài ý kiến, Cố Tư Vũ không hề nổi giận mà ngược lại đưa điện thoại qua cho cô một mặt khác lại tiếp tục ghi chép hồ sơ trên bàn. “Tải về giúp tôi.”


Đa số những người có mặt ở đây lúc này đều lén quan sát, nhìn thấy một màn thì ai nấy cũng đều hít một ngụm khí lạnh.


Cẩn Mai cười cười nhận lấy điện thoại của anh, màn hình chính không đặt mật khẩu, ngay cả giao diện điện thoại cũng không có nhiều ứng dụng. Không giống như điện thoại của cô có gần cả trăm ứng dụng được tải về. Người ta thường nói điện thoại chính là thứ phản chiếu thế giới nội tâm và tính cách của một người, nếu như đúng thật là như vậy thì tính tình của Cố Tư Vũ chắc cũng khô khan y hệt sự lạnh nhạt bên ngoài của anh vậy.


Nhanh chóng tải xong game rồi dùng hai tay đưa điện thoại trả lại cho anh, Cố Tư Vũ bỏ bút trong tay xuống nhân lấy điện thoại, vừa khởi động trò chơi vừa ra lệnh đồng thời chỉ định một nhân viên của phòng It cùng tham gia. “Cậu, An Đồng, Trương Trình thêm cả cô cùng tôi lập thành một đội.”


Cẩn Mai nhanh chóng cầm điện thoại vào game.


Cố Tư Vũ lại hỏi. “Cô chơi vị trí nào?”


“Tôi chơi vị trí nào cũng được nhưng tốt nhất là hỗ trợ chủ lực.”


“Tốt, tôi là chủ lực của cô, theo sau tôi.” Cố Tư Vũ nhàn nhạt nói, sau đó nhướng mày. “Năm người khác tạo thành một đội đấu với tôi, nếu thắng sẽ được tăng lương.”


Cẩn Mai vừa nghe tới tăng lương thì một hai ba tờ tiền dường như đang bay qua trước mặt cô, cô theo bản năng cười cười. “Chủ tịch… hay là cho tôi qua bên kia nhé.”


“Cô khẳng định?” Cố Tư Vũ nhìn cô, ánh mắt cộng với lời nói dường như mang tính đe dọa hơi cao.


Cẩn Mai nuốt nước bọt ngay lập tức ngồi thẳng lưng lắc đầu. “Không khẳng định.”


Trận đầu thử nghiệm rất nhanh đã bắt đầu, Cẩn Mai không cảm thấy quá hồi hợp bởi vì cô nắm chắc bản demo này không có vấn đề. Cố Tư Vũ chơi vị trí xạ thủ chủ lực của đội, Cẩn Mai phát hiện lối chơi của anh mang tính áp bức đối thủ vô cùng cao, anh không chỉ đi một đường mà sau khi dọn xong đường thứ nhất thì tiếp tục băng qua đường thứ hai làm cho cô chạy theo muốn hụt hơi. Mỗi khi có kẻ địch cô sẽ cùng Cố Tư Vũ nấp trong một bụi cỏ chờ đợi tấn công, anh không trực tiếp đi tìm con mồi nhưng hình như lại khá thích nấp một chỗ chờ con mồi sa vào lưới sau đó là dùng combo chiêu thức một phát hạ gục.


Cẩn Mai có chút khiếp sợ, chơi game thôi mà đã dọa người như vậy rồi.


Trận đấu kết thúc, tỷ số thắng là 49\-5 nghiêng về đội của cô. Vị chủ lực kia giờ phút này lại nhìn cô bằng ánh mắt xem thường. “Vị trí hỗ trợ nhưng cuối cùng lại trở thành gánh nặng.”


Cô cực kì oan ức. “Chủ tịch, tôi vì bảo vệ anh mà không tiếc hy sinh thân mình mà…”


Cố Tư Vũ không trả lời, lúc này An Đồng cũng vừa thoát khỏi trò chơi, lên tiếng tán thưởng. “Không hổ danh là người tốt nghiệp địa học thiết kế Fastin, đồ họa 3D trong game vô cùng bắt mắt. Tạo hình của nhân vật cũng rất quyến rũ và quyền lực, trang phục truyền thuyết có các hiệu ứng lấp lánh, trông rất đẹp và sang trọng. Mới chỉ là bản demo mà đã hoàn hảo thế này rồi.”


Cẩn Mai không khỏi cảm thấy tự hào, cô mỉm cười. “Chủ tịch, anh cảm thấy như thế nào?”


Cố Tư Vũ nghe thấy câu hỏi của cô, giọng nói từ tốn không nhanh không chậm vang lên. “Về cơ bản thì mọi thứ ổn, nhưng tôi cảm thấy bản nhạc nền này khiến người ta muốn ngủ hơn. Tôi muốn có một bản nhạc nền sống động, ma mị. Có thể làm người chơi cảm thấy tò mò hoặc lo lắng. “


“Được, tôi sẽ cải thiện.” Cẩn Mai dùng hết toàn bộ sự kiên nhẫn và cầu toàn của mình cho dự án lần này, đến giờ phút này cô cảm thấy bản thân mình không phải vì thắng cược mà cố gắng mà là thật sự muốn phát triển thành công tựa game này.


Năm giờ chiều tuy nhiên thành Cát An vẫn còn nắng nhẹ, thời tiết có phần lạnh hơn. Khi cô về tới khách sạn, nhân viên lễ tân mang theo một chút khó xử nhắc nhở cô hôm nay đã tới hạn trả phòng, Cẩn Mai lúc này mới nhận ra liền ngỏ ý muốn trả thêm tiền để thuê thêm vài ngày. Nhưng lại nhận được câu trả lời từ chối.


“Xin lỗi cô, vì vào mùa này khách du lịch đến thành Cát An rất đông nên phòng cũng được đặt hết rồi, trước ngày hết thời hạn thuê phòng một ngày nếu chủ phòng không đến gia hạn thì phòng sẽ được cho người khác đặt ngay sau khi khách trả phòng.”


“Không phải chứ…”


“Mong cô thông cảm, đây là quy định của khách sạn.”


“Xin hỏi khi nào phòng 407 mới xong? Chúng tôi đi máy bay tới đây hiện tại rất mệt, có thể thu xếp phòng nhanh hơn không? Vợ tôi có thai, cần được nghỉ ngơi.” Một người khách du lịch nước ngoại tới, dùng ngoại ngữ hỏi nhân viên lễ tân.


Cẩn Mai nhìn qua cô vợ đang ngồi phía xa của anh ta, thấy sắc mặt cô ấy xanh xao đích thị là mệt mỏi thì cũng có chút áy náy. Cô đành ngậm ngùi dọn hành lý ra khỏi khách sạn, đến lúc này mới bắt đầu hối hận cực độ, vì sao lúc rời khỏi nhà họ Phan cô lại xách cái vali to thế này chứ?


Bắt taxi thì không được, trời cũng gần tối, một mình cô xách hành lý đi lang thang suốt hai con đường, mong rằng sẽ tìm được nhà nghỉ nào để qua đêm, nhưng chỗ nào cũng treo bản đầy phòng.


Hai chân cô sắp đứt lìa rồi đi hai ngã rồi…

Cẩn Mai quá mệt mỏi, hoàn toàn không chú ý tới một chiếc xe đen sang trọng di chuyển chậm tới mức xe đạp cũng có thể vượt qua phía sau mình.


Trương Trình cẩn thận nhìn vào kính, hỏi ý người ngồi phía sau. “Cậu chủ, chúng ta cứ tiếp tục đi theo sau như vậy sao?”


Cố Tư Vũ tập trung nhìn ra bên ngoài, lúc này ra lệnh. “Chạy lên chỗ cô ấy.”


Chiếc xe tăng tốc, rất nhanh đã dừng trước trạm xe buýt.


Một số người đứng đợi xe buýt cùng Cẩn Mai cũng tò mò nhìn vào trong xe. Cửa kính xe hạ xuống, chính là gương mặt không xa lạ cũng không quen thuộc chỉ là vô cùng đẹp trai. Cẩn Mai có chút ngây người nhất thời không biết vì sao Cố Tư Vũ lại xuất hiện ở đây, anh ngồi ở ghế sau, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô. “Lên xe.”


Cái gì? Lên xe của anh sao?


Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn mình, Cố Tư Vũ híp mắt đầy nguy hiểm. “Thế nào? Muốn tôi mở cửa xe mời cô vào?”


“Không không…” Cẩn Mai bị dọa cho hoảng lên, sau đó đại não dẫn hoạt động. “Chủ tịch, tôi không dám làm phiền anh…”


“Đừng phí lời, lên xe.” Cố Tư Vũ ra hiệu cho Trương Trình, trợ lý liền hiểu ý anh mà xuống xe giúp Cẩn Mai khiêng cái vali to kia bỏ vào cốp xe.


Cô im miệng, trải qua mấy lần tiếp xúc thì cô biết Cố Tư Vũ là người không thích người khác nói lời thừa thãi. Thôi vậy, lên xe thì lên xe, cô cũng không sợ một người có địa vị như Cố Tư Vũ lại đem cô đi bán nội tạng.


Cẩn Mai chạy vòng qua bên kia, mở cửa ghế sau ngồi vào, sau đó cô giật mình phát hiện còn có An Đồng ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy Cẩn Mai cô ấy liền nở nụ cười chào hỏi. “Chào Lani, giờ này rồi sao cô vẫn còn kéo theo vali đi ngoài đường thế.”


“À, do tôi đẵng trí nên quên gia hạn phòng khách sạn, giờ cũng đang tìm chỗ ngủ đêm nay.”


“Cô ở khách sạn sao? Nhà cô ở đâu?” An Đồng thắc mắc hỏi.


“Nhà tôi ở thành Bách Nhật.”


“Xa thế à?” Trương Trình đang chạy xe cũng lên tiếng tham gia nói chuyện. “Thành Bách Nhật là thành phố phồn hoa bậc nhất nước, nhà cô có thể trụ được ở đó chắc cũng khá giả lắm.”


Cẩn Mai cười cười. “Thật ra thành phố nào cũng vậy mà, đều sẽ có giai cấp giàu nghèo, đâu phải cứ ở thành Bách Nhật là nhà phải giàu có. Ở đó cũng có người nghèo, có khu ổ chuộc, có tệ nạn chứ không hoàn toàn hoàn hảo.”


Trương Trình và An Đồng gật gù đồng ý, sau đó lại hết đề tài nói chuyện, mọi thứ trong xe dần trở nên yên ắng. Cẩn Mai lại cảm thấy cứ im lặng như vậy quá mức lạnh lẽo, cô liền tìm chủ đề. “Chủ tịch, về phần âm nhạc tôi đã sửa lại rồi, nhạc nền mới chắc chắn sẽ làm anh hài lòng.”


“Ừ.”


Cẩn Mai vốn dĩ đợi Cố Tư Vũ khen thưởng hay gì đó nhưng kết quả anh chỉ điểm nhiên ừ một tiếng. Cô mím môi, sau đó lại nói. “Anh cứ thả tôi ở khu phố bên cạnh, nghe nói bên đó có nhiều khách sạn, tôi có thể tự tìm.”


“Vào thời điểm này các khách sạn hay nhà nghỉ đều kín phòng, cô chắc chắn sẽ tìm được chỗ ngủ không hay là trải thảm nằm ven đường đêm nay?” Cố Tư Vũ nghịch nghịch chiếc nhẫn đang đeo trên tay, cũng không nhìn cô lấy một cái.


“Vậy…anh định đưa tôi đi đâu?” Chắc là không như mấy tình tiết mà tiểu thuyết hay viết, tổng tài bá đạo lạnh lùng vì muốn chiếm hữu nên đưa nữ chính về nhà sau đó ngược cả tâm lẫn thân chứ?


Anh không trả lời mà cũng rất nhanh xe đã dừng lại trước một tiểu khu, lúc này anh mới lên tiếng. “Cô tạm thời ở nhà An Đồng, không cần tốn tiền thuê nhà, xem như đây là phúc lợi của nhân viên.”


“…”


Cẩn Mai xuống xe, còn chưa kịp nói cảm ơn thì xe đã chạy khỏi tiểu khu. An Đồng mỉm cười nhẹ nhàng kéo cô lên nhà. Cũng không tồi, có chỗ ở lại không tốn tiền thuê nhà xem như là đỡ một gánh nặng. Xem xét kỹ thì Cố Tư Vũ này cũng không phải ông chủ xấu tính, khi nãy cô còn có suy nghĩ đáng ngượng ngùng đó với anh, thật là có lỗi.


Vì thế trong lòng Cẩn Mai lại có thêm phần kính nể Cố Tư Vũ.


Mà cô lại không biết Cố Tư Vũ chưa bao giờ là thực sự tốt bụng với một ai cả, sở dĩ anh để cô ở nhà An Đồng là muốn âm thầm giám sát cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.