Dì Phương nhìn thấy cô đem một người đàn ông lạ mặt vào nhà thì ngỡ ngàng, nhưng cũng phải công nhận thằng bé kia cũng anh tuấn thật.
Cẩn Mai để Cố Tư Vũ ngồi xuống ghế sô pha, cô có chút mệt, hơi thở cũng gấp rút. “Dì Phương, cho cháu xin cốc nước ấm.”
“À, được đợi chút.” Dì Phương vội vã chạy vào nhà bếp.
“Đem chăn tới đây, mau lên.” Cô lại nhìn qua mấy người giúp việc vẫn đang tò mò đứng phía xa quan sát. Bọn liền giải tán, đem tới tấm chăn bông dày cộm.
Cẩn Mai khoát chăn lên người Cố Tư Vũ, giọng cô có chút nức nở. “Ai bảo anh phải đứng giữa trời tuyết chứ? Có biết hiện tại bên ngoài là âm mấy độ hay không?”
Cố Tư Vũ để mặc Cẩn Mai dàn xếp, trên người anh choàng tấm chăn dày trông có vẻ khôi hài, nhưng anh không để tâm, bàn tay còn nhuốm hơi lạnh xoa gương mặt cô. “Ai bảo em không chịu nghe điện thoại? Ai bảo em không nói lời nào đã rời đi? Ai bảo em tỏ thái độ giận dỗi với anh?”
Cẩn Mai ngồi xổm dưới đất, thành ra cô phải ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với anh. “Em không giận dỗi gì cả, em chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ một vài chuyện thôi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu, không tiếp tục nói chuyện.
Cẩn Mai gạt những bông tuyết trắng trên tóc anh xuống. “Anh lạnh lắm đúng không?”
Cố Tư Vũ lắc đầu, “Trước đây cũng thường ngủ dưới trời tuyết, quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-la-may-man-cua-anh/2024181/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.