Chương trước
Chương sau
Khi Cẩn Mai cùng Phùng Tử Sâm và Lạc Thiên Ân xuống tới nơi, trong phòng khách san trọng hiện tại đã có rất nhiều người đang ngồi, sắc mặt ai cũng mang theo vẻ nặng nề. Trong đó còn có cả Cố Tư Vũ, anh đưa mắt nhìn về phía cô.


Cẩn Mai đi tới cạnh anh, cô cảm thấy hình như đang có vấn đề gì đó.


“Trịnh Ân, người đàn bà này đúng là to gan, lại còn dám vận chuyển hàng cấm.” Phan Phúc Vinh tức giận, vừa nói vừa gõ cây gậy trong tay xuống nền nhà. “Làm hại đại tiệc thương mại không diễn ra được, tứ đại gia tộc còn bị cảnh sát điều tra.”


Cẩn Mai nghe mà ù ù cạc cạc không hiểu đầu đuôi vấn đề. “Ông ngoại, tại sao lại liên lụy tới tứ đại gia tộc ạ?”


Phùng Tử Sâm thấy Phan Phúc Vinh đang nổi giận, sợ sẽ quát lây sang cô nên vội lên tiếng giải thích. “Nhà họ Trịnh vận chuyển ma túy, hiện tại đường dây này đã lan ra các tỉnh thành thuộc vùng kinh tế của tứ đại gia tộc, vậy nên cảnh sát bắt buộc phải triệu tập người đại diện của các gia tộc để thẩm tra.”


Cẩn Mai đã hiểu được một phần nào câu chuyện, vì hiện tại trong phòng khách đa số đều là trưởng bối nên cô cũng không tiện nán lại thêm. Âm thầm kéo Cố Tư Vũ rời đi, Phùng Tử Sâm và Lạc Thiên Ân cũng theo sau.


Cả bốn người tụ tập lại ở hoa viên, Cẩn Mai ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, nhẹ nhàng đung đưa. “Em từng gặp Trịnh Ân, bà ta là người tham vọng rất lớn, nhưng không ngờ lại có gan vận chuyển ma túy.”


Lạc Thiên Ân bắt chéo chân ngồi lên ghế đá, đưa mắt nhìn Cố Tư Vũ. “Cố Tư Vũ, Trịnh Ân chẳng phải là dì lớn của cậu sao? Hiện tại bà ta làm ra chuyện tày đình như vậy, lại còn ảnh hưởng tới nhà họ Phan chúng tôi. Cậu cũng nên có một lời giải thích chứ?”


Cẩn Mai nhíu mày. “Lạc Thiên Ân sao anh lại đổ lên người Tư Vũ chứ? Anh ấy và bà ta không có liên quan gì nhau hết.”


Phùng Tử Sâm lên tiếng. “Cố Tư Vũ, anh đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không?”


Tuy Phùng Tử Sâm không rõ chuyện nhà của Cố Tư Vũ, nhưng xét từ thái độ dửng dưng không chút bất ngờ gì của anh cậu cũng đoán được phần nào.


Cố Tư Vũ vẫn im lặng nãy giờ, anh hơi tựa vào bức tường màu vàng nhạt phía sau, khoanh tay trước ngực vô cùng thong dong. “Trịnh Ân vì muốn duy trì nhà họ Trịnh nên dùng nguồn tiền từ việc vận chuyển hàng cấm để đổ vào Trịnh gia, giúp gia tộc bà ta duy trì chút hơi thở yếu ớt.”


“Nói vậy anh đã biết chuyện này từ lâu, tại sao lại không tố cáo bà ta?” Phùng Tử Sâm hỏi.


“Cảnh sát trưởng đã yêu cầu tôi giữ bí mật, bởi vì một mình Trịnh Ân và Cố Nam Phong thực tế không đủ bản lĩnh để làm việc này, phía sau bà ta vẫn còn có một thế lực lớn hơn.” Cố Tư Vũ vừa nói, bàn tay lại vừa tùy ý ngắt một đóa hoa cẩm tú bên cạnh.


Lạc Thiên Ân cũng lên tiếng. “Tử Sâm, có chuyện này cậu không biết. Lúc ở thành Bách Nhật, tôi có gặp được một cô gái là bà chủ của một họp đêm lớn tên Vân Xuyên. Cô ấy thật ra là nộ ứng của cảnh sát được gài vào để âm thầm quan sát đường dây vận chuyển ma túy này. Ở chỗ cô ấy, biết được chủ mưu thật sự của vụ này là Tần Dương.”


“Vân Xuyên?” Cẩn Mai kinh ngạc. “Chị ấy lại là nội ứng sao?”


Lạc Thiên Ân gật đầu.


Phùng Tử Sâm thở dài. “Hiện tại Trịnh Ân đã dẫn theo Cố Nam Phong con trai bà ta chạy mất, lệnh truy nã cũng được cống bố khắp nơi. Nhưng trước mắt chưa tóm được bà ta thì tứ đại gia tộc vẫn phải đứng mũi chịu sào, giá cổ phiếu hôm nay của nhà họ phùng và Phan, kể cả Joyce và nhà họ Cố đã cán mốc âm rồi.”


Cả bốn người rơi vào trầm tư.


Được một lúc, Cố Tư Vũ đứng thẳng người, nhìn cô. “Mai Mai, anh phải quay lại nhà họ Cố một chuyến.”


“Em đi cùng anh.” Cẩn Mai đứng lên.


Phùng Tử Sâm. “Chúng tôi cũng đi, dù gì chuyện này cũng liên quan tới nhà chúng tôi.”


Nếu như bắt được Trịnh Ân thì Tứ Đại Gia tộc sẽ thoát khỏi hiềm nghi từ phía cảnh sát.

...…
...
Trịnh Ân dẫn theo Cố Nam Phong bỏ trốn, trước khi đi còn âm thầm hốt thêm một số tiền lớn của nhà họ Cố. Cố Thành Khang cũng đang cho người truy lùng bà ta khắp nơi mấy ngày này cảnh sát cũng bao vây nhà ông khiến ông không thể ra ngoài được. Lúc bốn người Cố Tư Vũ tới nơi, Cố Thành Khang đang nằm trên giường bệnh truyền nước, sắc mặt không có chút sinh lực, có vẻ như bệnh tim lại tái phát.


“Tư Vũ…con nhất định phải tìm được Trịnh Ân và cả Cố Nam Phong...” Nhìn thấy con trai đi vào, Cố Thành Khang khó khăn lên tiếng.


Phùng Tử Sâm nhíu mày. “Cố lão gia, ông cũng không biết Trịnh Ân đi đâu à?”


“Từ khi mọi chuyện bại lộ, ta chưa từng gặp lại Trịnh Ân… chỉ biết rằng bà ấy sẽ không xuất ngoại được bởi vì hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của bà ấy vẫn còn ở chỗ ta…” Cố Thành Khang nói, sau đó lại nắm lấy tay Cố Tư Vũ. “Tư Vũ, con nhất định phải tìm được Trịnh Ân… nếu không giá cổ phiếu của tứ đại gia tộc vẫn sẽ ngày càng giảm, rồi tất cả sẽ tiêu tan… chỉ cần bắt được Trịnh Ân chứng minh chúng ta không liên quan tới vụ này thì mới thay đổi được cục diện.”


Cố Tư Vũ lạnh mặt không đáp.


Nhìn thấy cảnh này Cẩn Mai cũng không đành lòng, Cố lão gia hiện tại đã bệnh thành ra yếu thế này rồi. Cô huýt tay anh một cái, Cố Tư Vũ quay sang nhìn cô. Cẩn Mai lại dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.


Biểu cảm Cố Tư Vũ có chút mất tự nhiên. “Tôi nhất định sẽ tìm ra bà ta.”


Lúc cả bốn người rời khỏi phòng của Cố Thành Khang. Lạc Thiên Ân mới lên tiếng. “Tôi nghĩ tên Cố Nam Phong đó sẽ không chạy xa được, lần trước trong vụ giao dịch ở cảng Trường An hắn ta bị Vân Xuyên bắn trúng nên có lẽ hiện giờ vẫn còn bị thương.”


Cố Tư Vũ dừng chân, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số. “Trương Trình, phong tỏa toàn bộ các cảng tàu lớn nhỏ trong thành phố. Các khách sạn và nhà dân đều phải dẫn cảnh sát lục soát, hiện tại người cần bắt là tội phạm truy nã. Nhưng tôi muốn chúng ta tóm được hai người họ trước cảnh sát.”


Cẩn Mai đứng bên cạnh, không bết Trương Trình bên kia nói gì nhưng lúc này phía dưới nhà có một bóng người chạy vào.


“Cố Tư Vũ, xin đừng làm như vậy.” Vân Xuyên dường như vừa chạy một quảng đường xa nên hiện tại hơi thở có chút hỗn loạn.


Bốn người bọn họ đi xuống, Lạc Thiên Ân chạy tới cạnh Vân Xuyên. “Sao em lại tới đây?”


“Cảnh sát đã có tung tích của đám người Tần Dương, chúng tôi muốn phát hiệu lệnh hành động tóm gọn hang ổ của bọn chúng. Xin cậu chủ Cố đừng bứt dây động rừng.” Vân Xuyên nhìn Cố Tư Vũ, ánh mắt khẩn thiết.


Cố Tư Vũ lên tiếng. “Nhưng hiện tại Trịnh Ân đã ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh của tứ đại gia tộc, Vân Xuyên, cô cũng nên biết tứ đại gia tộc chính là trụ cột kinh tế của cả nước, một khi bị lung lay chắc hẳn sẽ gây ra khủng hoảng tiền tệ.”


“Tôi biết chuyện này, nhưng chỉ chậm một chút thôi, chúng tôi sẽ triệt phá đường dây của Tần Dương trước rồi sẽ hợp lực cùng anh bắt Trịnh Ân và Cố Nam Phong.” Vân Xuyên hết lời khuyên giải. “Anh Tư Vũ, xem như anh nể tình chúng ta từng quen biết nhau, việc triệt phá đường dây của đám Tần Dương có ý nghĩa rất lớn đối với em, lần này tuyệt đối không thể thất bại được.”


Lạc Thiên Ân đứng bên cạnh nhìn Vân Xuyên bằng ánh mắt xót xa. Anh biết, nếu lần này bắt được Tần Dương, Vân Xuyên sẽ được tự do. “Cố Tư Vũ, chúng ta cứ hành động chậm một chút đi.”


“Lạc Thiên Ân, hiện tại tình hình trước mắt đang gây uy hiếp cho nhà họ Phan nói riêng và các gia tộc khác nói chung. Vào lúc này tôi khuyên cậu không nên để tình cảm che mờ lý trí.” Cố Tư Vũ lạnh giọng, sau đó lại nói vào điện thoại. “Hành động như tôi nói.”


“Cố Tư Vũ, cậu có biết hành động lần này của Vân Xuyên nếu hỏng cô ấy sẽ phải tiếp tục thân phận nội ứng mà ngay cả con trai cũng không được gặp hay không? Uổng cho tôi nghĩ cậu là người có tình có nghĩa, xem ra là đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn.” Đụng trúng Vân Xuyên cũng như đụng trúng điểm yếu của Lạc Thiên Ân.


Phùng Tử Sâm chen vào. “Thiên Ân, anh bình tĩnh đi, tôi lại thấy lần này chúng ta nên suy xét cho tứ đại gia tộc trước. Tần Dương có bị bắt hay không cũng không ảnh hưởng tới chúng ta, nhưng nếu Trịnh Ân không sa lưới pháp luật, công chúng sẽ nghĩ rằng tứ đại gia tộc liên kết vớ bà ta tuồng hàng cấm vào nội địa, điều này thiệt hại không hề nhẹ cho chúng ta đâu.”


Cố Tư Vũ vẫn giữ thái độ kiên định trước sau như một.


Lạc Thiên Ân còn định phản bác nhưng Vân Xuyên đã kịp thời ngăn anh ta lại.


Cẩn Mai cảm thấy tình hình căng thẳng thì chịu không nổi nửa mà nhảy ra giữa lên tiếng. “Được rồi cho em xin mấy người đi. Tình hình đang dầu sôi lửa bỏng mà còn đứng đây cãi nhau được, thay vì lãng phí thời gian ở đây thì chúng ta chia ra hai bên, Vân Xuyên và anh hai đi bắt Tần Dương còn em, Tư Vũ và Tử Sâm sẽ đi truy lùng Trịnh Ân.”


Vân Xuyên thở dài. “Cẩn Mai nói đúng, nhưng tôi không cần Lạc Thiên Ân cùng đi theo, tôi tự hành động là được.”


“Không được, sao anh có thể để em mạo hiểm được chứ?” Lạc Thiên Ân nắm tay Vân Xuyên, sau đó nhìn sang Cố Tư Vũ. “Anh cũng không phải loại người sống vì lợi ích cá nhân.”


Nói rồi Lạc Thiên Ân kéo tay Vân Xuyên rời khỏi.


Cẩn Mai bước lên nắm tay Cố Tư Vũ. “Anh đừng để bụng.”


Cố Tư Vũ khẽ cười, anh vốn không quan tâm cách nhìn của người khác như thế nào. Trước cũng vậy, sau này cũng thế, những loại đánh gia đó vốn không lay động được anh. Nhưng hiện tại bộ dáng của nha đầu nhỏ này là đang muốn an ủi anh sao? Cô xem anh là đứa trẻ bị ức hiếp à?


Phùng Tử Sâm cũng tiến thêm vài bước, lạnh nhạt nói. “Tuy tôi không muốn cùng anh hành động nhưng theo tôi thì lần này cách nghĩ của anh đúng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.