Buổi chiều ngày hôm đó, nhà họ Phan đón một vị khách không mời.
Lúc Cẩn Mai còn đang bận xem tài liệu thì vệ sĩ chạy vào báo cáo, sau khi nghe xong, cô cũng khẩn trương đứng lên. Mà lúc này Cố Thành Khang ngồi xe lăn, được vệ sĩ đẩy vào. Nhìn thấy cô, ông nở nụ cười lịch sự, Cẩn Mai không ngờ ông lại tới đây, nhất thời không kịp phản ứng.
Cô rót trà, sau đó ngồi xuống đối diện ông. Cố Thành Khang thưởng thức một ngụm, sau đó thở dài. “Trà cũng giống như đời người, ban đầu uống vào có thể sẽ đắng ở cổ họng nhưng dần dần lại chuyển sang một vị ngọt mơ hồ, tĩnh lặng như trà bình tâm như trà. Ta đã sống tới từng tuổi này rồi, cũng trải qua qua nhiều chuyện, đúng có sai có, nhưng hiện tại lại chỉ có mong muốn được cùng gia đình ở vườn hoa, cùng những đứa cháu đang nô đùa, vui vẻ bình lặng thưởng trà Long Tĩnh. Nhưng có vẻ, mong muốn đó lại quá xa xỉ.”
Cẩn Mai không đáp, chỉ tập trung lắng nghe.
Cố Thành Khang nhìn cô, tiếp tục. “Cẩn Mai, ta xin lỗi vì trước đây đã nghĩ sai về cháu, nghĩ sai về chuyện của cháu và Tư Vũ. Có phải cháu cảm thấy người làm cha như lão già này quá tuyệt tình không? Lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện bắt Tư Vũ chịu trách nghiệm gánh vác nhà họ Cố, từ nhỏ tới lớn không hề hỏi nó muốn gì, thích gì.”
Cẩn Mai lắc đầu. “Nếu là lúc trước con nhất định sẽ nghĩ như vậy, nhưng sau khi thay ông ngoại điều hành gia tộc, con lại cảm thấy người trên cao sẽ có nổi khổ của người trên cao. Con hiểu được, chú Cố đã phải cố gắng như thế nào để duy trì Cố gia, vô tình lại đem trách nhiệm quá lớn áp đặt lên Tư Vũ, trong đáng trách cũng có đáng thương.”
Gương mặt già nua của Cố Thành Khang nở nụ cười. “Mấy ngày nay nằm trên giường bệnh, ta cứ nghĩ tới mẹ Tư Vũ, nếu như lúc đó ta cũng dũng cảm như con và Tư Vũ hiện tại thì có lẽ mong muốn của ta đã thành hiện thật. Tiểu Kiều thích đọc sách, cô ấy sẽ ngồi cạnh ta trong vườn hoa Anh Thảo thơm ngát yên tĩnh đọc sách, thi thoảng lại cùng ta bàn luận chuyện đời, rồi nhìn những đứa cháu nhỏ nô đùa, một không gian quả thật ấm áp.”
Cẩn Mai nghe những lời này mà xót xa, chuyện qua cũng lâu rồi, nhưng hiện tại lúc tưởng tượng ra khoảnh khắc đẹp nhất đời người trong đầu Cố Thành Khang cũng chỉ nghĩ tới Tư Kiều. Có lẽ ông thật sự yêu Tư Kiều, nhưng lại không đủ dũng cảm cùng bà đấu tranh. “Chú Cố, con tin có ngày Tư Vũ sẽ hiểu và buông bỏ được mọi chuyện.”
“Có con bên cạnh, ta cũng tin trái tim của Tư Vũ cũng sẽ ấm áp hơn. Cẩn Mai, hôm nay ta tới tìm con, là có thứ muốn đưa cho con.” Cố Thành Khang nói xong, phất tay ra hiệu, vệ sĩ phía sau bước lên đưa một xấp giấy tờ cho cô.
Cẩn Mai nhận lấy, mở ra xem, sau đó trừng mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông. “Chú Cố, đây là…”
Một bản di chúc...
“Cơ nghiệp này không thể không có người thừa kế, chỉ có như vậy ta mới có thể yên lòng đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cố.”
Cẩn Mai lần nữa nhìn vào dòng chữ trên giấy, cảm thấy khó xử. “Tư Vũ có biết chuyện này không ạ?”
“Không vội, trước mắt ta còn phải làm một số việc.” Cố Thành Khang lắc đầu, nói thêm một câu. “Sai lầm bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó đi.”
Vệ sĩ lại tiến lên, đưa cho cô một chiếc hộp mạ vàng. Cẩn Mai chần chừ nhìn ông rồi nhận lấy.
“Thật ra bằng chứng để buộc tội toàn bộ chuyện ác mà mấy chục năm qua Trịnh Ân đã làm được chia làm hai nửa, một nửa ở chỗ Trịnh Hân Nghiên, số còn lại đã bị bà ta giấu đi, trong tay cháu là chìa khóa két sắc được đặt ở ngân hàng P. Trong đó sẽ có USB. chỉ cần đem số bằng chứng này giao cho cảnh sát, Trịnh Ân sẽ không thể thoát được.”
Tay cô run lên, cô đang giữ chứng cứ quan trọng như thế này sao?
“Có điều này, Cẩn Mai, ta thỉnh cầu con.” Cố Thành Khang chợt đứng lên từ xe lăn, chân ông yếu ớt, suýt ngã.
Cẩn Mai hốt hoảng chạy tới đỡ ông. “Chú Cố, xin đừng làm vậy.”
“Nam Phong, trong chuyện này về lý thì nó sai, nhưng về tình vẫn có thể dung thứ. Tâm địa nó thật ra không xấu, chỉ là bị Trịnh Ân ảnh hưởng quá nhiều nên mới sinh ra lòng ganh đua với Tư Vũ, xin cháu, vào phút cuối cùng hãy can ngăn Tư Vũ đừng đẩy Nam Phong vào đường cùng.”
Cẩn Mai nhíu mày, dưới sự khẩn thiết của Cố Thành Khang cũng không cách nào từ chối, đành gật đầu đồng ý.
...… ... “Tình báo của cảnh sát cho hay hiện tại thế lực Tần Dương đang suy yếu, suy đoán ban đầu có lẽ Trịnh Ân đang muốn hạ ông trùm hàng cấm để chiếm địa bàn.” Thông qua màn hình vi tính, sắc mặt Vân Xuyên nặng nề.
Cố Tư Vũ ngẫm nghĩ vài giây, sau đó lên tiếng. “Hiện tại Tần Dương đang ở đâu?”
“Không rõ hành tung, có lẽ đang ẩn nấp chờ cơ hội.”
“Nếu như chúng ta có thể tóm được Tần Dương, lợi dụng mâu thuẫn giữa hắn và Trịnh Ân, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Cố Tư Vũ gõ tay lên bàn.
Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, tình hình nếu nếu như không có một ngòi nổ thì cảnh sát cũng không dám manh động. Dẫu gì bọn họ cũng theo sát đường dây lớn này cả chục năm trời, không thể vì một nước đi sai lầm mà bứt dây động rừng được. Cố Tư Vũ cũng không định hoàn toàn hợp tác với cảnh sát, bọn họ có thể không gấp nhưng anh gấp, anh đã hứa với Cẩn Mai sẽ nhanh chóng kết thúc mọi chuyện thì nhất định sẽ làm được.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Trương Trình đẩy cửa đi vào. “Cậu chủ, mọi người đều đã sẵn sàng đợi lệnh hành động.”
“Theo sát Trịnh Ân, một khi bà ta đi gặp Cố Nam Phong thì hành động. Tôi muốn tóm cả hai.”
“Dạ!”
Lúc này An Đồng hớt ha hở hải chạy vào, sắc mặt xanh mét. “Chủ tịch, không ổn rồi, Trịnh Hân Nghiên… cô ta tự sát rồi.”
Cố Tư Vũ nhanh chóng đi tới phòng của Trịnh Hân Nghiên. Hiện tại cô ta mặc chiếc váy đỏ nằm trên giường lớn, cổ tay bị cứa sâu tới mức lặt lìa, hai mắt mở to trừng trừng vô cùng đáng sợ.
Trương Trình hoảng hồn. “Đã tự sát rồi còn mặc váy đỏ, nghe đồn nếu như mặc váy đỏ chết thì sẽ thành quỷ hồn quay về báo thù.”
Cố Tư Vũ nhìn qua, cậu bèn im miệng không dám lên tiếng. Anh đi tới chiếc giường kia, đồng thời hỏi. “Mọi chuyện là sao?”
An Đồng đáp. “Tôi theo lịch đem đồ ăn vào thì phát hiện cô ấy đã chết rồi, xác cũng lạnh, chắc đã qua một thời gian.”
Cố Tư Vũ quan sát, chăn gối bị đảo lộn, ly nước cũng bị hất đổ, máu đã thấm ướt một khoảng ga giường vô cùng đáng sợ. Nhưng anh lập tức bị thu hút, ánh mắt dừng trên một phong thư được đặt ngay ngắn trên chiếc gối bên cạnh Trịnh Hân Nghiên.
Anh cầm lên, mở phong thư ra. Bên trong là một USB nhỏ và một tờ giấy với nét chữ xiêu vẹo.
*Tư Vũ, khi anh đọc được bức thư này thì trên đời đã không còn một người phụ nữ phiền phức lúc nào cũng quấy rối anh rồi. Em cũng không biết bản thân mình bị làm sao, cố gắng xen vào thế giới không thuộc về mình quả thật quá mệt mỏi. Trước đây, những lúc đau khổ em thường nghĩ rằng bi kịch của đời mình bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp anh ở Cố gia. Nhưng thật ra tới giây phút cuối cùng em mới hiểu điều đó không đúng, bi kịch xảy ra là vì chấp niệm của em. Còn gặp được anh, là may mắn của em. Anh nói đúng, đây là cách sống mà em chọn, em không thể trách anh được. Câu nói cuối cùng giữa chúng ta là câu hỏi của anh, em không thể trả lời được, thật ra điều mà em muốn hình như không còn nữa rồi. Em muốn sau này khi anh nghĩ về em, sẽ là cô gái nhút nhác luôn âm thầm lén nhìn anh, không mưu mô thủ đoạn cũng không có chấp niệm điên cuồng, vì vậy em sẽ giao ra bằng chứng mà anh cần. Tư Vũ, tha lỗi cho em, đến cuối cùng em vẫn không thể chúc phúc anh*.
Lá thư nhăn nhúm, Cố Tư Vũ cầm USB trong tay sau đó lại nhìn gương mặt còn đang mở mắt trừng trừng kia của Trịnh Hân Nghiên. Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt qua đôi mắt cô, đem tất cả mọi chuyện theo ánh mắt kia khép lại.
Trương Trình nhìn ra ngoài cửa, bác sĩ tâm lý đã tới nơi. “Cậu chủ, bác sĩ tâm lý tới rồi.”
Bác sĩ đi tới, cúi người. “Cuối cùng cô ấy cũng không vượt qua được bệnh trầm cảm, với tư cách là một bác sĩ tâm lý tôi rất lấy làm đau lòng.”
“Gọi pháp y tới xử lý thi thể đi.” Cố Tư Vũ quay người rời khỏi phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]