Nó chợt nghĩ, không nên vì chuyện nhỏ nhoi mà bất hòa, nó bấm nghe điện thoại sau một hồi chuông dài, nó cũng không muốn hắn đi tìm và lo lắng nhiều cho mình.
“Alo… Riko là tôi đây, tôi vẫn ổn, cậu không cần lo lắng đâu!”
Nó lấy hết can đảm và sự tỉnh táo để nói một câu bình thường nhất.
“Vâng, tiểu thư đang ở đâu vậy?”
Trái tim hắn đã đập ổn định hơn, tận sâu trong lòng cũng không còn lo sợ nữa.
“Ở công viên Seoji, giờ tôi về ngay đây”
Nói dứt câu thì nó cũng ra khỏi nơi tối tăm đó và đứng nhìn ánh sáng của đèn đường bên ngoài. Riko vừa nghe được vị trí liền dùng chút phép và biến thân về sau nó, cất giọng nói:
“Phiền tiểu thư đứng lại một chút”
Giọng nói của Riko đứng ngay phía sau nó, thoáng giật mình, con mắt mở to hết cỡ nhìn hắn sau lưng mình.
Đôi mắt màu xanh lam của hắn có chút giận giữ vô cùng, hắn rất muốn “mắng” nó một trận vì tội đi đâu cũng không nói, cũng không thèm nhắn tin thông báo là an toàn, làm hắn phải tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần nó ngồi trong bóng tối là hắn sẽ không dùng thuật định vị được.
“R-Riko, cậu”
Tim nó như muốn rớt ra ngoài, hắn làm gì mà đứng ngay sau lưng mình, ngay khi mình vừa dừng câu nói nhỉ? Khuôn mặt nghiêm túc của hắn, con mắt sắc lạnh của hắn, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy lạnh người.
“Rumi, tiểu thư… cô biết là tôi lo cho cô thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-cuu-vi-ho/1923735/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.