Cô gái kia cũng không hiểu chuyện gì, nhưng nghe được hai người đang tìm người trùng hợp với việc của cô, hơn nữa thời gian qua cô cũng không tìm được ai, cả khu rừng cũng chẳng có ai lui tới nên không nhờ vả được.
Rumi đứng nhìn cô gái trước mặt mình, cô gái của cây phong, cô ấy có vẻ đẹp của tuổi hai mươi, mái tóc khuôn mặt và đôi mắt rất cuốn hút, nhưng sao lại sống ở đây, bất mãn nó hỏi cô:
“Cô biết vì sao cây này quanh năm đều đỏ thẫm không?”
Nó nhìn lên cây phong và nhìn xuống cô gái.
Chuyện này với cô là chuyện vô cùng khó xử, cô đã đợi người ấy ở đây mãi.
Xuân qua… Hè tới… Thu tàn… Rồi đông đến, giờ cây phong này chính là nhà của cô, vào thế bí cô xụ mặt xuống.
Riko cũng muốn biết câu trả lời liền bỏ qua chuyện ủ rũ đứng dậy bước tới nó và chăm chú nghe cô gái giải thích, hai người đang mong chờ câu trả lời “bá đạo”
“Thế… ai đó hỏi hai người vì sao đít khỉ lại đỏ? Có trả lời được không?”
Vì không biết được nguyên nhân, nên cô gái chơi đố chữ với hai người.
Hai nhân vật chính một lần nữa không kiềm chế được mà lớn tiếng mắng cô gái:
“Không biết thì nói luôn đi!”
Cô gái nén cười và giải thích câu nói của mình một cách tự nhiên và dễ hiểu nhất.
“Mà, khỉ đít đỏ. Vì da mông mỏng đó”
Cô gái ngây thơ mô tả về đít khỉ, còn có cả hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-cuu-vi-ho/1923719/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.