Nó thật hạnh phúc khi có người bà thấu hiểu mình như vậy, nó mỉm cười đáp trả:
“Dạo này hơi nhiều việc, nên cháu cũng chưa muốn ngủ sớm.”
“Cháu vẫn còn nhớ Riko à! Bà thấy chuyện đó cũng không có gì đáng trách cả, cũng chỉ vì tuổi trẻ bồng bột thôi mà.”
Bà cũng khá hài lòng về hắn, nghe quãng thời gian hắn ở cùng nó, chăm sóc và bảo vệ nó không màng tính mạng, là bà rất ưng ý rồi, còn chuyện đó thì… bà nghĩ thời tuổi của mình cũng vậy thôi.
“Lúc đó… lúc đó thật sự cháu rất sợ, khuôn mặt hắn, cả ánh mắt hắn giống như con thú hoang tìm mồi, cháu không dám tưởng tượng thêm nữa, vậy mà ngay hôm sau, hắn lại làm như không có chuyện gì, chỉ cần thấy hắn, hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu cháu, đôi lúc cháu muốn mình quên đi, nhưng sao lại khó đến vậy chứ.”
Vừa khóc Rumi vừa kể tâm sự của mình, chỉ có bà mới giúp nó quên đi chuyện buồn, cũng chỉ có bà mới có thể khiến nó có được phương án giải quyết thôi.
Bà đặt đầu nó gối lên đầu gối của mình, rồi nhẹ nhàng xoa đầu an ủi:
“Thời còn trẻ, bà cũng từng như cháu, cũng bị một người thân cận bên mình ức hiếp, bà cũng chỉ biết chống cự rồi bỏ chạy, nhưng sau đó người đó tiếp tục đuổi theo và tìm bà khắp nơi, người đó thật sự yêu bà nhưng vì tính bà quá bảo thủ nên… ông ấy đã mất mạng.”
Chiến tích lẫy lừng như vậy, đúng là không kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-cuu-vi-ho/1923686/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.