Vừa hay mọi người đã đào xong cái hố chôn cất hộp thời gian, Botan thấy nó tới thì nhẹ hỏi.
“Thế? Viết gì hả?”
Nó thoáng giật mình, tra khảo mình hay sao mà hỏi, cầm trong tay lá thư và hời hợt trả lời.
“V-Vì chẳng biết kiếp sau sẽ thế nào?... nên tao viết vài mục tiêu cho bản thân thôi.”
Bức thư gửi từ năm này qua năm khác, nó chỉ miêu tả sơ sơ về con người và tính cách của nó thôi, vậy nên không có gì quan trọng cả, nhưng nó còn viết vài điều về hắn, nên sợ người khác đọc.
Tabiru kê một hòn đá và ngồi viết thư, cậu bé suy nghĩ và đặt bút viết.
“Con có rất nhiều điều muốn viết và bỏ vào hộp thư, con sẽ viết một lá thư về kiếp sau của bố… chỉ có bố là bố duy nhất của con thôi nhỉ?...”
Hikaru hiểu được tình cảm chân thành của Tabiru dành cho bố của mình, cậu khóc mà giống như cậu đang cười.
“Hạnh phúc bên nhau mãi về sau chăng.”
“Điệu cười mãn nguyện đó là sao? Lại biết trước cái gì rồi hả?”
Rumi thấy Hikaru có vẻ hiểu thấu tình cảm của mọi người hơn bản thân mình, nó có điều khen dành cho cậu, rồi Hikaru cũng sẽ tìm được người con gái yêu thương mình thôi, còn sống được lâu thì sẽ còn nhiều cơ hội.
“Phải chăng là ý tốt của ông anh, lúc đầu tôi cứ sợ vì chả biết ngươi nghĩ gì trong đầu chứ.”
Asuka và Yabu đều có ý tưởng của riêng mình, Yabu vẫn không thôi bỏ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-cuu-vi-ho/1923658/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.