“Diệp Hồng Kỳ, em phát bệnh thần kinh gì vậy! Cái đồng hồ này là em tặng cho anh, em không có quyền hủy hoại!” Thái Kỳ cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, hoảng hốt hoang mang nhào tới cướp lại chiếc đồng hồ dưới chân tôi, tôi không chú ý, một cước đá luôn lên người hắn, khiến cho hắn khụyu xuống.
“Thái Kỳ, tôi ghét anh!” Tôi đánh đòn phủ đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ, trợn mắt nhìn hắn một cái, lết lết lết, giống như lúc tới, nhấc chân chạy ra phía bên ngoài.
Vừa chạy vừa tiếp tục lau nước mắt lã chã.
Thái Kỳ ở phía sau hùng hùng hổ hổ đuổi theo, tôi đột nhiên dừng lại, rút từ bên hông ra chùm chìa khóa cửa nhà hắn, nheo mắt nhìn một lúc lâu, nhắm trúng đầu của hắn mà ném.
Hắn grào một tiếng, ngồi xuống.
Điền Điềm vốn đang ngồi trên cao cười nhào cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng chạy tới ôm Thái Kỳ vội vã quan sát, Thái Kỳ tựa vào ngực cô ta, hai tròng mắt đen láy, lửa giận hừng hực nhìn tôi.
Thật may là không trúng vào mắt hắn, tôi thở phào một cái, nhìn Điền Điềm thay hắn lau trán, cảm thấy rất vô vị, đẩy cửa kính lao ra ngoài. Đứng giữa lối đi bộ nhộn nhịp nhốn nháo, tay chân tôi luống cuống.
Không muốn quay lại chỗ ở tạm thời thuê ở MCU, cũng không nghĩ ra nơi nào để đi, tôi đứng ở đầu đường, bắt đầu điểm danh từng cái tên theo chữ cái, trù trừ cả nửa ngày xong, tôi gọi cho Hữu Bảo.
Điện thoại vừa mới thông, cái giọng the thé của Hữu Bảo đã ập tới: “Diệp Hồng Kỳ, mày còn nhớ rõ có đứa bạn như tao sao!”
“…” Tôi im lặng.
“Aiz? Tâm trạng mày không tốt?” Nó hỏi tôi.
“Thái Kỳ bắt cá hai tay!” Đơn giản thuật lại chuyện khiến lòng tôi đau như dao cắt, tôi nghẹn ngào không có cách nào.
“Đứng ở đâu? Tao đến đón mày!” Nó hạ chỉ thị, tôi nhìn mấy tòa nhà xung quanh, cẩn thận trả lời nó. Lạch cạch một tiếng, chờ tôi lấy lại tinh thần, nó đã sớm cúp máy.
Tôi đứng ở ven đường, giống như một thứ đồ bị thất lạc đang chờ được nhận lại, tự thấy bi thương vạn phần.
Di động trong tay rung lên, biểu thị có tin nhắn, tôi chần chừ mở di động ra, ấn nút, phía trên hiển thị có một tin nhắn, là của Thái Kỳ.
Trên đó viết: Em ở đâu?
Tôi nhớ lại Điền Điềm kia, lập tức bướng bỉnh, bụm mặt buồn từ trong ra ngoài, thút thít nghẹn ngào, có mấy người đi ngang qua tôi, đều dừng lại một chút.
Có lẽ là tôi khóc quá bi thương.
“Diệp Hồng Kỳ, em nghe điện thoại!”
Ai? Tôi chảy nước mắt, nhìn di động chợt nhấp nháy lên, có người gọi điện tới? Nhưng mà di động tôi làm gì có chức năng nhắc nhở bằng giọng nói chứ!
Tôi ngây ngô nhìn di động nhìn đèn báo sáng lên nhấp nháy.
“Khốn nạn thật!” Chủ nhân của giọng nói kia cuối cùng cũng tức đến phát cáu, xông tới, loáng cái đã kéo tôi xoay một vòng, để mặt tôi đối mặt với hắn.
“Diệp Hồng Kỳ, hôm nay em hát vở nào vậy?”
Tôi yên lặng nhìn người tới, đột nhiên, nước mắt tong tóc chảy càng nhiều, dừng thế nào cũng không được.
“Diệp Hồng Kỳ, sao vậy? Ninh Mặc lại bắt nạt em?” Thái Kỳ rất khẩn trương nhìn tôi, có chút ghen tỵ: “Hôm nay cậu ta làm gì em, làm em giống như gà chọi vậy?”
Tôi khóc đến nức nở, càng không nói ra lời.
“Em muốn chia tay với anh đúng không!” Hắn cuối cùng cũng nghiêm mặt, nói ra.
“Gặp Ninh Mặc rồi, liền muốn chia tay với anh chứ gì!” Ánh mắt hắn tối sầm, giọng nói thấp xuống mấy phần: “Anh thấy rồi, trưa hôm nay, em đã ra ngoài mua quà sinh nhật cho cậu ta đúng không!”
Tiếng khóc của tôi im bặt, hắn biết?
Biết tôi đi dự sinh nhật Ninh Mặc?
Hắn chua chát nhìn tôi một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sinh nhật anh với cậu ta cùng một ngày, anh vẫn đang đoán, hôm nay em sẽ chọn bên nào, nhưng mà em vẫn đến sinh nhật cậu ta!”
Chua ghê, tôi giật giật khóe miệng.
“Anh đợi em thật lâu, quá bảy giờ, anh cuối cùng cũng xác định em tới chỗ cậu ta!”
Hắn nhìn tôi nhìn chằm chằm hắn, giống như vô cùng tức giận thất vọng, hoàn toàn vứt bỏ phong độ trước kia của hắn: “Diệp Hồng Kỳ, anh đúng là không có tự trọng, anh cho rằng em đã hoàn toàn thích anh! Tại sao em lại quay lại đường cũ, ba năm, chẳng lẽ một chút tự ái em cũng không có?!”
“…” Tôi không nói gì.
Một lúc sau, mới nhớ ra tôi mới là người bị hại, đối với tôi và hắn mà nói, ở giữa còn có một Điền Điềm chen chân vào, vậy nên tôi đúng lý hợp tình ưỡn ngực lên, cũng rống lại: “Thái
Kỳ, anh không phải đã có Điền Điềm của anh rồi sao?!”
Hắn kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, đột nhiên không tiếng động cong khóe miệng lên.
“Diệp Hồng Kỳ, em ghen sao? Cho nên mới thất lễ như vậy?”
Lách tách, nước mắt tôi lại rơi xuống, tay run run lau nước mắt, vừa muốn tranh luận, lại nghe thấy một tiếng thắng xe dồn dập, sau đó, tôi cùng Thái Kỳ đều bị cái vẻ lấp lánh ánh vàng của Hữu Bảo làm cho chói cả mắt.
“Thái Kỳ, anh bắt nạt Hồng Kỳ nhà chúng tôi?!” Hữu Bảo giật mình xuống xe, đã thấy dáng vẻ tôi khóc bù lu bù loa, nhất thời nổi giận, một quyền đánh về phía Thái Kỳ.
Tôi phản xạ có điều kiện xông ra, bền gan vững chí chắn trước mặt Thái Kỳ, nhận lấy một vết thâm tím đen xì quanh mắt nhờ sự cường hãn của Hữu Bảo.
“Hồng Kỳ, có nặng lắm không?!” Thái Kỳ đưa tay sờ sờ mắt tôi, cực kỳ đau lòng.
“Diệp Hồng Kỳ, mày lại hèn hạ rồi!” Hữu Bảo thương xót kêu một tiếng, một phen kéo tôi qua, nhét vào trong xe.
Thái Kỳ chạy theo phía sau, bộ dạng dở khóc dở cười, liều mạng đuổi theo, “Hồng Kỳ, chúng ta nói chuyện, còn chưa kết thúc mà, em hãy nghe anh nói, em nghe anh giải thích…”
“Nghe hắn nói cái P!” Hữu Bảo trợn mắt, thay tôi gài dây an toàn, tự mình nhảy vào xe.
Lúc xe chuyển động, Thái Kỳ vẫn đuổi theo, gió vù vù, tôi không nghe được hắn nói gì, nhìn thấy hắn chạy điên cuồng, không nhịn được nhắn lại cho hắn một tin: Thái Kỳ, thật xin lỗi, em không biết hôm nay là sinh nhật anh.
Suy nghĩ một chút, tôi lại nhắn thêm: em đáp ứng anh, chúng ta chia tay đi!
Lần này không phải là tôi trốn tránh, tôi nghĩ, đây nên gọi là thành toàn chăng ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]