Một cây kẹo que xuất hiện trước mắt cô, em bé nhỏ bàn kế bên tầm ba bốn tuổi nhỏ giọng nói
"Chị gái xinh đẹp ơi, đừng khóc, khóc sẽ xấu đó, còn một cây kẹo cuối cùng em cho chị đó, bà nói ăn kẹo vào là hết buồn, chị không khóc nữa nhé". Diệp Tịch Hi nhìn cô bé nhỏ có hơi gầy mà không kìm được một giọt nước mắt lại lăn xuống. Cô hơi cúi đầu nói "cho chị rồi là em không có đồ ăn vặt nữa đâu, bé ạ"
Cô bé suy nghĩ rồi đáp
"Đã cho là sẽ không đòi lại, đòi lại là chó con"
Nghe thế cô như thấy hình bóng ngày bé của mình rồi cười nhẹ với cô bé
"Giờ chị vui hơn rồi không ăn kẹo nữa, em về chỗ tiếp tục ăn mì đi nếu không bà sẽ lo cho em đó '
Cô bé đặt kẹo vào tay chị gái xinh đẹp rồi trở về bàn ăn mì. Ăn xong cô ra chỗ bà và bé con nói với bà cô bé.
" Em ấy mời cháu ăn kẹo, cháu mời bà và em ấy ăn mì nhé ". Với những người chân thành chia sẻ khi cô buồn thì cô sẽ không keo kiệt cho họ một nụ cười. Người bà ngậm ngùi một lát rồi ra chỉ tay cảm ơn cô.
Cũng có lúc huấn luyện cô hiểu được một số kí hiệu người câm nên cô biết bà ấy đã đồng ý, cô vui vẻ gọi hai bát mì và lặng lẽ để lại cho hai bà con trông hơi rách nát, lủi thủi, cô đơn, nghèo khổ một nghìn tệ rồi đi tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-co-nang-ba-dao/2790641/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.