: Lãng mạn Không biết có phải vì Hạ Thiệu Nhiên đã gọi "Ông xã" hay không mà kế tiếp mấy ngày sau Nghiêm Cẩn cũng không nhắc lại chuyện cầu hôn. Hạ Thiệu Nhiên cũng không quá để bụng, chỉ xem như lúc đó Nghiêm Cẩn nhất thời tâm huyết sôi sục nên nói chơi vui vui vậy thôi. Thật ra thì Hạ Thiệu Nhiên cho rằng mình là một người đàn ông gần 30 tuổi thành thục chứ có phải một cô gái tuổi đôi mươi đâu mà còn cần Nghiêm Cẩn phải ôm hoa hồng quỳ xuống đưa nhẫn ra cầu hôn, quá màu mè a. Cuộc sống sinh hoạt của hai người cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là Nghiêm Cẩn đối với Hạ Thiệu Nhiên càng ngày càng tốt, giống như cầm trên tay sợ đau ngậm trong miệng sợ tan vậy. Hạ Thiệu Nhiên cũng tự biết đủ, đồng tính luyến ái vốn không hề được phần lớn xã hội đồng ý, chỉ cần Nghiêm Cẩn thật lòng đối tốt với mình, Hạ Thiệu Nhiên cũng không cần phải có hoa tươi hay nhẫn cầu hôn lãng mạn, hay là hôn lễ to lớn xa hoa phô trương thanh thế, hai người có thể bình đạm hạnh phúc trải qua một đời như vậy là đủ rồi. "Lão bà, bây giờ anh có chuyện phải ra ngoài một chút, sau khi tan tầm em cứ ở dưới lầu công ty chờ anh." Hôm nay Nghiêm Cẩn tan tầm trước chạy qua văn phòng Hạ Thiệu Nhiên nói cho cậu biết mình có việc phải đi ra ngoài. Hiện tại hai người đã ở cùng nhau, không cần thiết phải đi hai xe riêng, mỗi ngày Nghiêm Cẩn đều lái xe đón đưa Hạ Thiệu Nhiên tới công ty. Cho nên Nghiêm Cẩn có việc ra ngoài thì dặn Hạ Thiệu Nhiên chờ hắn cùng nhau về nhà. "Ừ, em biết rồi." Hạ Thiệu Nhiên đang xem văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Cẩn cười gật đầu. "Bà xã, cho anh một cái hôn tạm biệt đi" Nghiêm Cẩn không lập tức rời đi, cách bàn làm việc rướn người về phía trước một chút, bĩu môi nhìn Hạ Thiệu Nhiên đòi hôn. "Không phải anh bảo có việc phải ra ngoài sao? Sao còn đòi hỏi lung tung vậy hả?" Hạ Thiệu Nhiên trong miệng oán giận một câu, nhưng vẫn là đứng lên hướng về phía Nghiêm Cẩn bên kia, ở trên môi hắn vang dội hôn một cái chóc. "Nhớ rõ sau khi tan tầm thì đứng ở dưới lầu chờ anh đấy, anh đi trước đây." Nghiêm Cẩn cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, lại không yên tâm dặn dò một câu, đến khi Hạ Thiệu Nhiên gật đầu đáp ứng mới vui vẻ rời đi. Hạ Thiệu Nhiên sau khi tan tầm dựa theo lời hẹn trước đó đến dưới lầu công ty chờ Nghiêm Cẩn. Tòa nhà Nghiêm Thị ở trung tâm thương nghiệp, lúc này đang vào giờ cao điểm tan tầm dòng người qua lại đông đúc, xe cộ cùng người lui lui tới tới nối liền không dứt chạy qua bên người Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên vừa đứng chờ Nghiêm Cẩn vừa nhàm chán nhìn xung quanh khắp nơi, bỗng chợt nhìn thấy một đám người rộn ràng nhốn nháo, những gương mặt xa lạ đang gấp gáp vội vàng khiến Hạ Thiệu Nhiên thấy hứng thú nhìn xem thử. Đột nhiên Hạ Thiệu Nhiên thấy có mấy người đang bước chân đi về phía cậu rồi dừng chân lại nhìn ngó xung quanh, ban đầu cậu không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng càng ngày càng nhiều người nhìn qua khiến cho Hạ Thiệu Nhiên có cảm giác kỳ cục, tưởng mình có chỗ nào không ổn, cậu vội cúi nhìn lại chính mình xem, tây trang rất chỉnh tề, đâu có dính cái gì dơ đâu. Hạ Thiệu Nhiên trong lòng buồn bực nhưng ngẩng đầu lên mấy người kia vẫn đang nhìn qua cậu, thậm chí còn có người đưa ngón tay lên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cậu nữa. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ thầm chẳng lẽ sau lưng mình có chuyện gì xảy ra? "Thiệu Nhiên!" Ngay khi Hạ Thiệu Nhiên chuẩn bị xoay người, sau lưng truyền đến tiếng gọi lớn của Nghiêm Cẩn. "A.... Nghiêm Cẩn....." Hạ Thiệu Nhiên mở miệng đáp lại đồng thời xoay người, sau đó nhìn thấy Nghiêm Cẩn ôm một bó hoa hồng màu đỏ to đùng gương mặt tràn ngập ôn nhu tươi cười đang đứng ở trước mặt mình. Hạ Thiệu Nhiên kinh ngạc há miệng, ngơ ngác nhìn Nghiêm Cẩn nói không nên lời. "Thiệu Nhiên, gả cho anh nhé" Nghiêm Cẩn ôm bó hoa hồng quỳ một gối xuống đất trước mặt Hạ Thiệu Nhiên. Lúc trước Hạ Thiệu Nhiên còn nghĩ ôm hoa hồng quỳ gối cầu hôn là chuyện cực kỳ làm màu, nhưng bây giờ mới biết thật ra chính cậu còn ham làm màu hơn so với bất kỳ ai khác. Hành động của Nghiêm Cẩn lập tức khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cay cay nơi sóng mũi, men cay dâng lên làm hốc mắt cũng phiếm hồng, đôi mắt hấp háy nước khiến tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. "Trợ lý Hạ, anh mau đồng ý với Nghiêm đổng đi." Xung quanh hai người càng lúc càng tụ tập đông người, ở giữa hỗn loạn giờ cao điểm tan tầm còn có nhân viên của Nghiêm Thị, nhìn thấy cảnh này nhịn không được lên tiếng nhắc nhở Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn đang ở trong trạng thái ngốc lăng. Hạ Thiệu Nhiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng cúi người chuẩn bị nhận lấy hoa từ trong tay Nghiêm Cẩn. "Trợ lý Hạ ơi anh còn chưa gật đầu đó!" Thật ra Hạ Thiệu Nhiên nhận lấy hoa thì đồng nghĩa với đồng ý rồi, nhưng một nhân viên biết chuyện một hai đòi cậu phải gật đầu. "Dạ" Hạ Thiệu Nhiên đỏ mặt gật gật đầu, nhận lấy hoa từ trong tay Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn thuận thế đứng lên, hai tay một vòng gắt gao ôm chặt lấy Hạ Thiệu Nhiên vào trong lồng ngực mình. Đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ Nghiêm đổng, nhân viên Nghiêm thị từ trong đám người dẫn đầu vỗ tay, đám người xung quanh giống như bị kéo lây theo, trong phút chốc, bốn phía xung quanh Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. "Ai da!" Nghiêm Cẩn đang ôm Hạ Thiệu Nhiên vui sướng lắc nhẹ, đột nhiên ở giữa bó hoa có cái gì đó rơi ra xuống đất, Hạ Thiệu Nhiên vội vàng tránh thoát Nghiêm Cẩn cúi người nhặt lên. "Nghiêm đổng lãng mạn quá, lại giấu nhẫn ở trong hoa hồng" Có người tinh mắt nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên cầm trong tay hộp nhung màu đỏ, liền lập tức lớn giọng kêu lên. Những người xung quanh cũng bắt đầu loạn theo ồn ào hỗn loạn trầm trồ, kết quả càng kéo thêm nhiều người vây đến xem Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên. Vốn dĩ là một sự kiện rất lãng mạn, hiện tại ngược lại khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy có chút quẫn bách. Nghiêm Cẩn thấy thế vội mang Hạ Thiệu Nhiên lao ra khỏi đám người, lái xe trở về nhà. Vừa mới đi vào cửa nhà, Hạ Thiệu Nhiên liền ném hoa hồng sang một bên, gấp không chờ nổi mở hộp nhung màu đỏ kia muốn nhìn một chút xem Nghiêm Cẩn chọn nhẫn kiểu dáng gì. Nói thế nào thì Hạ Thiệu Nhiên cũng được xem như là thiếu gia sỉnh ra lớn lên trong gia đình giàu có, vừa mới thấy nhãn hiệu trên hộp nhung liền biết đây là nhãn hiệu trang sức cao cấp nhất thế giới. Mở ra thì thấy bên trong là một đôi nhẫn bạch kim được thiết kế dành cho nam giới, xung quanh được khảm kim cương phát ra ánh sáng lóa mắt, thiết kế đơn giản phóng khoáng nhưng không làm mất đi sự cao quý điển nhã. Hạ Thiệu Nhiên chỉ mới nhìn qua thôi đã thích không chịu được, cầm lấy một chiếc nhẫn trong đó trực tiếp tròng vào trong ngón tay của mình. "Cẩn.... Cẩn.... Anh nhìn nè anh nhìn nè....." Hạ Thiệu Nhiên hưng phấn vọt tới trước mặt Nghiêm Cẩn, giơ ngón tay lên trước mặt hắn khoe khoang. "Thích không? Bà xã, em đã đồng ý lập gia đình với anh rồi, về sau chỉ cho gọi là lão công, em dám gọi bằng tên để xem anh xử em thế nào." Nghiêm Cẩn nâng tay lên sủng nịch nhéo nhẹ trên mặt Hạ Thiệu Nhiên một cái. "Thích, thích lắm.... cảm ơn ông xã. Ông xã, để em đeo vào cho anh...." Hạ Thiệu Nhiên cao hứng phấn chấn gật đầu mạnh một cái, từ trong hộp lấy ra cái nhẫn còn lại đeo vào ngón tay Nghiêm Cẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]