: Lời nói dối bị vạch trần. "Giám đốc, bây giờ cũng sắp qua giờ cơm trưa rồi, sao anh vẫn còn tiếp tục làm việc vậy. Mấy ngày nay tôi thấy anh chỉ toàn lo làm việc không ăn uống gì cả, sáng nay mẹ tôi có chuẩn bị cơm trưa cho tôi, tôi bảo bà ấy làm nhiều hơn một phần cho anh này, không biết có hợp khẩu vị của anh không, nhân lúc còn nóng, anh ngừng tay ăn một chút đi rồi hãy làm tiếp." Thư ký trở lại văn phòng, đưa hộp cơm Nghiêm Cẩn giao cho mình đặt trên bàn làm việc của Hạ Thiệu Nhiên. "Cảm ơn mẹ của cô, cũng cảm ơn cô. Dạo này việc của công ty tương đối nhiều, đúng là phải nhờ đến cô trợ giúp tôi trong cả công việc lẫn sinh hoạt, lần trước bị cảm mạo may nhờ có thuốc kia của cô đưa cho, tôi chỉ mới uống một lần đã khỏe lại.... Tôi thật may mắn khi có được một thư ký tốt như cô, từ tháng này tôi sẽ tăng lương cho cô, nếu không một thư ký tốt như vậy có lẽ sẽ bị người khác cướp đi mất...." Hạ Thiệu Nhiên ngừng làm việc lại, một bên thu dọn gọn lại đống văn kiện trước mặt, một bên cười với thư ký cảm ơn thời gian này đã được cô giúp đỡ, đồng thời nói đến chuyện sẽ tăng lương cho cô. "Cảm ơn.... giám đốc, đây là chuyện tôi nên làm mà" Cô thư ký chột dạ dời mắt đi chỗ khác không dám nhìn Hạ Thiệu Nhiên. Phương thuốc cổ truyền trị cảm mạo kia là Nghiêm Cẩn nói cho cô, thuốc cũng là Nghiêm Cẩn đưa cho cô, đối với lời cảm ơn và đề nghị tăng lương của Hạ Thiệu Nhiên, cô cảm thấy có chút hổ thẹn, nhưng lại không thể nói ra chân tướng sự việc. "Ồ, trù nghệ của mẹ cô tốt thật, chỉ mới ngửi mùi vị đã khiến cho người ta phải đói bụng rồi, vậy tôi không khách sáo....." Hạ Thiệu Nhiên còn chưa chú ý đến sự khác thường của thư ký, sau khi dọn xong đống văn kiện thì duỗi tay mở cơm hộp ra, hương thơm thức ăn bay ra ngào ngạt, Hạ Thiệu Nhiên hít sâu một hơi, cười tán thưởng một câu, rồi lấy đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng. "Giám đốc thích ăn là được rồi" Thư ký nhìn Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu ăn cơm, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ Nghiêm Cẩn giao cho. "Mùi vị này..." Hạ Thiệu Nhiên nhấm nuốt hai cái, đột nhiên hơi nhíu mi lại. "Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị của anh à?" Thư ký nhìn thấy biểu tình Hạ Thiệu Nhiên thay đổi, tâm tình vừa mới thả lỏng lại căng thẳng lên. Hạ Thiêu Nhiên vẫn còn chưa trả lời, cầm chiếc đũa gắp mỗi món ăn thử một miếng, sắc mặt ban nãy còn tươi cười đã dần dần trở nên âm trầm xuống. "Tôi thấy hình như người trả lương cho cô là Nghiêm Cẩn chứ không phải tôi!" Hạ Thiệu Nhiên thả chiếc đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào thư ký lạnh lùng nói. "A.... giám đốc, tôi không rõ anh đang nói cái gì cả." Thư ký đương nhiên không thể thẳng thắn thừa nhận được, đành làm ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Hạ Thiệu Nhiên giả vờ hồ đồ nói. "Đồ ăn này rốt cuộc là mẹ cô làm hay là Nghiêm Cẩn đưa cho cô?!" Sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên càng lúc càng trở nên khó coi, nhìn vào đồ ăn trên bàn âm trầm hỏi. "Giám đốc, tôi.... tôi...." Thư ký tuy rằng không biết làm sao Hạ Thiệu Nhiên phát giác ra đồ ăn này là Nghiêm Cẩn đưa tới cho mình, nhưng hiện giờ chuyện đã bại lộ, nếu cứ tiếp tục giả bộ nói dối sẽ càng khiến Hạ Thiệu Nhiên thêm tức giận, thư ký chỉ lắp bắp không biết phải nên giải thích như thế nào. "Có phải cô đã nói chuyện tôi bị cảm mạo đau đầu cho Nghiêm Cẩn biết, sau đó hắn đưa thuốc cho cô để cô đưa cho tôi không?" Hạ Thiệu Nhiên cố truy hỏi. "Dạ phải...." Thư ký không dám giấu diếm nữa, cúi đầu lí nhí trả lời. "Nếu cô đã làm việc cho Nghiêm Cẩn, vậy cô còn ở lại Hạ Thị làm gì nữa, trực tiếp đến Nghiêm Thị làm việc đi!" Hạ Thiệu Nhiên lập tức từ trên ghế đứng lên, mặt đầy lửa giận trừng mắt nhìn thư ký. Chuyện đã tới nước này, Hạ Thiệu Nhiên bị thương tâm, tay tàn phế, làm sao có thể không oán hận Nghiêm Cẩn được, nhưng có oán hận hắn thì được ích lợi gì, cho dù Nghiêm Cẩn đã biết hết toàn bộ sự thật thì đã sao, cũng chẳng thay đổi được gì cả, tay Hạ Thiệu Nhiên vẫn như cũ đã vĩnh viễn tàn phế. Cho nên, Hạ Thiệu Nhiên không muốn cùng Nghiêm Cẩn so đo những yêu hận tình thù đó nữa, cho dù hắn có xin lỗi hay đối xử tốt với cậu thì cũng chẳng có liên quan gì đến cậu cả, Hạ Thiệu Nhiên chỉ muốn rời xa Nghiêm Cẩn, triệt để bỏ hắn ở bên ngoài cửa lòng của cậu. Hạ Thiệu Nhiên đối với Nghiêm Cẩn tỏ ra khách sáo xa cách hờ hững, lại không ngờ rằng Nghiêm Cẩn mua chuộc được thư ký bên cạnh mình can thiệp vào cuộc sống của mình, Hạ Thiệu Nhiên làm sao có thể không tức giận được. "Giám đốc, tôi.... tôi xin lỗi.... về sau tôi không dám nữa...." Tính tình Hạ Thiệu Nhiên luôn luôn rất ôn hòa, ngày thường ít khi nổi giận với cấp dưới, nhưng lúc này dáng vẻ Hạ Thiệu Nhiên tức muốn hộc máu, so với một người vẫn luôn nóng nảy thì càng có lực uy hiếp hơn, thư ký đã bị dọa đến sắp phát khóc rồi, không người nói xin lỗi. "Đây là lần cuối cùng, nếu để tôi phát hiện cô còn lén lui tới với Nghiêm Cẩn, vậy cô cứ chuẩn bị sẵn thư từ chức mà đến chỗ Nghiêm Cẩn làm thư ký đi" Hạ Thiệu Nhiên niệm tình thư ký đã ở Hạ Thị công tác nhiều năm, ít nhiều có tình cảm mà không trực tiếp sa thải cô, chỉ nghiêm trọng cảnh cáo một câu. "Cảm ơn.... Giám đốc, vậy.... vậy đồ ăn đó làm sao bây giờ?" Thư ký chỉ vào đồ ăn trên bàn làm việc nơm nớp lo sợ hỏi. "Ai bảo cô đưa tới thì cô mang trả cho kẻ đó đi" Hạ Thiệu Nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay đầu không nhìn đống đồ ăn đó nữa. Thư ký vội vàng thu dọn lại đống đồ ăn ở trên bàn, đi ra khỏi văn phòng tìm trả lại cho Nghiêm Cẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]