: Nan kham "Thiệu Nhiên, con với Nghiêm Cẩn..." Bác sĩ sau khi đưa Hạ Thiệu Nhiên đẩy vào phòng bệnh, lại dặn dò một vài việc cần chú ý rồi mới rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con họ Hạ, Hạ phụ muốn hỏi rõ ràng Hạ Thiệu Nhiên với Nghiêm Cẩn lúc đó đã xảy ra chuyện gì. "Ba...." Nằm ở trên giường bệnh, Hạ Thiệu Nhiên xoay đầu lại, không muốn cùng phụ thân nói về đề tài này nữa. "Được rồi được rồi, con không muốn nói thì thôi vậy, bây giờ phải dưỡng thương cho tốt mới là quan trọng nhất" Hạ phụ nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên mới vừa làm giải phẫu xong biểu tình mệt mỏi sắc mặt tái nhợt, cũng không đành lòng lại ép hỏi cậu. "Ba, di động của con đâu?" Hạ Thiệu Nhiên lúc làm phẫu thuật, đồ vật trên người đều đưa cho phụ thân giữ, lúc này lại quay đầu lại hỏi. "Của con nè" Hạ phụ đưa điện thoại qua cho cái tay không bị thương của Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên cầm lấy điện thoại di động xem qua, trên màn hình một cuộc gọi nhỡ cũng không có, trái tim tức khắc như rơi xuống đáy vực, tùy tiện ném điện thoại di động sang một bên, mỏi mệt nhắm hai mắt lại. "Thiệu Nhiên.... con.... không sao chứ? Con nằm nghỉ ngơi cho tốt nha." Hạ phụ vốn dĩ tính đem chuyện Nghiêm Cẩn gọi điện thoại tới nói cho Hạ Thiệu Nhiên, nhưng nhìn thấy thần sắc Hạ Thiệu Nhiên đầy mỏi mệt, Hạ phụ lại ở cạnh giường ngồi một lúc, thấy Hạ Thiệu Nhiên hai mắt nhắm lại nửa ngày không có động tĩnh, cho rằng cậu đã ngủ rồi, liền đứng lên rời đi khỏi phòng bệnh, để lại cho Hạ Thiệu Nhiên không gian an tĩnh để nghỉ ngơi. Nghe được từ phía cửa ra truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Hạ Thiệu Nhiên mở mắt ra, trong mắt một mảnh ảm đạm không có chút ánh sáng, hai mắt thất thần nhìn trần nhà trắng toát trong phòng bệnh. Chuyện đã tới lúc này, Hạ Thiệu Nhiên cũng không biết chính mình còn đang chờ mong cái gì, chẳng lẽ còn đang chờ Nghiêm Cẩn gọi điện thoại đến quan tâm mình một chút hay sao? Tay của Nghiêm Luân bị tàn phế không bao giờ có thể đàn dương cầm được nữa, chuyện ở chung của Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên cũng xem như kết thúc. Hiện tại ngay cả tay của mình cũng bị tàn phế, thật đúng là dùng một tay của chính mình bồi thường cho một tay của Nghiêm Luân, chỉ là cho dù như vậy thì tay của Nghiêm Luân cũng sẽ không có cách nào khôi phục. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ thầm, và Nghiêm Cẩn cũng sẽ vẫn oán hận cậu không đổi. Rõ ràng biết hết thảy mọi thứ đều đã kết thúc, nhưng Hạ Thiệu Nhiên vẫn lưu luyến một đoạn thời gian rất ngắn ngủi nhưng rất hạnh phúc kia, tuy rằng hồi ức ấy nhắc lại khiến tim như bị đao cắt, nhưng ít ra làm cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy có lẽ Nghiêm Cẩn đã từng thích cậu, chỉ là ở trong lòng hắn, cậu so với Nghiêm Luân vĩnh viễn đều thua kém. Hạ Thiệu Nhiên cũng biết bản thân mình không có tiền đồ, hai người đều đã đi đến tình trạng này, vậy mà cậu vẫn cứ còn nhớ nhưng Nghiêm Cẩn, nhưng cậu càng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, hình bóng Nghiêm Cẩn trong cậu giống như bám rễ sâu vào trí óc. Cảm xúc đối với Nghiêm Cẩn, yêu say đắm, oán hận, tuyệt vọng... Hạ Thiệu Nhiên dần dần rơi vào bên trong giấc ngủ sâu. ............. Hạ Thiệu Nhiên bị tiếng nói chuyện ngoài cửa đánh thức, cậu mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn đen tối. Cầm lấy điện thoại di động xem thời gian, có cảm giác như mình đã ngủ rất nhiều giờ. (Jian: cũng là toi, ngủ từ sáng tới tối cũng vẫn thấy thiếu ngủ =)))))) Thân thể nằm quá lâu có cảm giác tê liệt, Hạ Thiệu Nhiên dùng cái tay lành của mình chống đỡ thân thể gắng gượng ngồi dậy. "Thiệu Nhiên, con tỉnh lại rồi? Con đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Để ba đỡ con dậy!" Có lẽ là nghe được động tĩnh trong phòng bệnh, Hạ phụ ngoài cửa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu nặng nhọc của Hạ Thiệu Nhiên, liền vội vàng đi đến trước giường bệnh đỡ cậu dậy. Hạ phụ lại dựng thẳng gối đầu lên lót ở sau lưng Hạ Thiệu Nhiên để cho cậu ngồi thoải mái hơn. "Cố Phong!" Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy người đi theo sát Hạ phụ cùng vào phòng bệnh thì giật mình trừng lớn mắt kêu lên. "Thiệu Nhiên, tay cậu không sao chứ?" Cố Phong mỉm cười gật đầu, vẻ mặt quan tâm hỏi. "Không sao cả, cảm ơn đã quan tâm." Hạ Thiệu Nhiên cực kỳ miễn cưỡng cười cười, xoay đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía phụ thân đang đứng bên cạnh giường bệnh. "Ba vừa mới tới cửa phòng bệnh thì gặp được Cố đổng, trùng hợp ngài ấy cũng tới bệnh viện thăm một người bạn bị bệnh nên đứng ở cửa cùng ngài ấy trò chuyện mấy câu. Cố đổng nghe bảo con bị thương nên một hai đòi chờ con tỉnh lại để hỏi thăm con một chút. Cố đổng thật là người tốt...." Hạ phụ giải thích với Hạ Thiệu Nhiên, cuối cùng còn khen ngợi Cố Phong một câu. "Hạ thúc thúc nói quá lời rồi, trước đây tôi cùng Hạ Thiệu Nhiên đã từng hợp tác qua, nói thế nào cũng xem như là bằng hữu, thăm hỏi cậu ấy một chút cũng là chuyện nên làm." Cố Phong khách khí đáp lại một câu. Hạ Thiệu Nhiên thấy ở trong ánh nhìn của Cố Phong chợt lóe qua tia hài hước và trào phúng. Lúc sau, ba người lại tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, Hạ phụ nhận một cuộc gọi rồi nói có việc cần phải đi ra ngoài một chút, Cố Phong liền nói hắn sẽ ở lại đây xem chừng Hạ Thiệu Nhiên thay ông một lát, Hạ Phụ liền ngàn ân vạn tạ rời đi. "Thiệu Nhiên, nghe Hạ thúc thúc nói tay của cậu là Nghiêm Cẩn...." Sau khi Hạ phụ đi ra khỏi phòng bệnh, Cố Phong đi đến trước giường bệnh từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiệu Nhiên. "Tôi tự làm tay mình bị thương" Sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên vốn không dễ nhìn giờ càng trở nên tái nhợt hơn, cậu hơi ngẩng đầu thẳng tắp nhìn vào mắt Cố Phong. "Thật sao? Tôi còn tưởng là vì cậu làm bị thương tay Nghiêm Luân, Nghiêm Cẩn muốn trả thù cậu nên mới.... Hạ Thiệu Nhiên, tôi nói cậu có cảm thấy mệt không vậy? Cậu giúp Nghiêm Cẩn đỡ rượu, bồi Nghiêm Cẩn lên giường, liều mạng đi nịnh bợ Nghiêm Cẩn, cuối cùng lại có kết cục như vậy...." Lúc này Cố Phong không giữ vẻ lễ độ khách sáo như ở trước mặt Hạ phụ, trên mặt là vẻ trào phúng mỉa mai không hề che giấu. Kỳ thật chuyện Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay của Nghiêm Luân ở trong giới thượng lưu đã được lan truyền mọi người đều biết, chẳng qua Hạ phụ mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng chuyện vay nặng lãi nên không quá để tâm tới thôi, Hạ Thiệu Nhiên cũng không nói cho cha mình biết cho nên Hạ phụ mới suy đoán lung tung. Trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó, tất cả mọi người đều thấy được Nghiêm Cẩn sủng ái Nghiêm Luân như thế nào, Hạ Thiệu Nhiên lại không cẩn thận làm bị thương tay Nghiêm Luân. Lúc trước mọi người đối với chuyện Hạ Thiệu Nhiên "nịnh bợ" Nghiêm Cẩn đều ở sau lưng lén bàn tán, hiện tại lại xảy ra việc như vậy, tất cả mọi người đều đang chờ Hạ Thiệu Nhiên bị chê cười. Cố Phong hôm nay thật sự là tới bệnh viện để thăm bằng hữu, chứ hắn không có nhiều lòng tốt như vậy còn cố ý giả vờ muốn thăm hỏi Hạ Thiệu Nhiên, chỉ là khi nghe Hạ phụ nói chuyện Hạ Thiệu Niên có liên quan đến Nghiêm Cẩn nên mới cố ý ở lại xem kịch vui. Hơn nữa hiện tại thái độ của của Cố Phong đối với Hạ Thiệu Nhiên còn có chút bất mãn, chủ yếu là vì lần trước Cố Phong đưa ra đề nghị "muốn tiến thêm một bước hợp tác", sau đó Hạ Thiệu Nhiên liền lập tức từ chối thì thôi đi, chính là về sau ngay cả quan hệ hợp tác bình thường cũng không cùng Cố Phong hợp tác. Cố Phong biết yêu cầu của chính mình lúc đó có chút hơi quá, nhưng hắn không cưỡng gian cũng không dùng thủ đoạn chuốc thuốc Hạ Thiệu Nhiên, lúc đó chỉ là nói chuyện thương lượng rất bình thường, cậu ta cũng không nên tới mức xem hắn giống như mãnh thú, từ lúc đó hoàn toàn cắt đứt không liên lạc với hắn như vậy chứ. Cố Phong tâm sinh bất mãn, lúc này tranh thủ cơ hội chạy đến châm chọc Hạ Thiệu Nhiên vài câu. (Jian: đm anh trẩu vừa thôi =)))))) Hạ Thiệu Nhiên cắn môi nan kham cúi đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]