: Dục vọng chiếm hữu 
"Cẩn ca ca!" Nghiêm Cẩn vừa mới bước vào cửa, Nghiêm Luân liền như bay chạy lại nghênh đón. 
"Chậm một chút! Sao trễ vậy rồi em còn chưa đi ngủ?!" Nghiêm Cẩn liền đỡ lấy Nghiêm Luân đứng lên đàng hoàng. 
"Cẩn ca ca! Anh đã đồng ý với em là hôm nay sẽ về sớm một chút nghe em đàn dương cầm, nhưng vì sao trễ như vậy anh mới đi về thế? Anh nói lời không giữ lời gì cả!" Nghiêm Luân ngẩng đầu vẻ mặt oán trách trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn. 
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Hôm nay sau khi tan việc có chút việc cần nói với Thiệu Nhiên, không để ý quên mất đã trễ giờ." Nghiêm Cẩn vội vàng dùng gương mặt tươi cười ôn nhu giải thích với Nghiêm Luân, trong lòng không khỏi có chút ảo não, chỉ lo đi dùng cơm cùng Hạ Thiệu Nhiên mà quên mất chuyện của Nghiêm Luân. Tuy rằng hiện tại thái độ của Nghiêm Cẩn đối với Hạ Thiệu Nhiên đã có sự thay đổi, nhưng thói quen từ nhỏ đã yêu sủng Nghiêm Luân, nhiều năm như vậy giống như rễ cây ăn sâu vào bên trong lòng hắn, giữa hai người, trước mắt tạm thời mà nói, ở trong lòng Nghiêm Cẩn, vẫn là Nghiêm Luân quan trọng hơn một chút. (Jian: *đạp đạp*) 
"Hóa ra ở trong lòng Cẩn ca ca, Thiệu Nhiên ca mới là quan trọng nhất." Nghiêm Luân ủy khuất bĩu môi. 
"Anh với Thiệu Nhiên chỉ nói mấy chuyện công việc thôi." Nghiêm Cẩn không được tự nhiên phân trần. 
"Vậy bây giờ Cẩn ca ca nghe em đánh đàn được không?" Nghiêm Luân nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn, trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-chung-ta/1506987/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.