: Không thể nhẫn tâm hận hắn.
"Tôi sẽ giúp cậu trở thành người kế nghiệp Hạ thị." Sau khi Nghiêm Cẩn bắn tinh xong lập tức rút dương v*t ra từ bên trong hậu huyệt của Hạ Thiệu Nhiên, lấy khăn giấy lau đi tinh dịch vẫn còn sót lại trên dương v*t, còn có lòng tốt rút thêm khăn giấy ném qua cho Hạ Thiệu Nhiên.
"Vậy Nghiêm Luân thì sao?" Giữa hai chân Hạ Thiệu Nhiên một mảnh hỗn độn, hậu huyệt ẩm ướt dính dấp, tất cả đều là tinh dịch Nghiêm Cẩn bắn vào, nhưng thân thể có khó chịu đến mức nào cũng đều thua kém đau đớn trong lòng. Trước kia, Hạ Thiệu Nhiên biết rõ Nghiêm Cẩn rất dễ dàng uống say, nhưng lại chẳng hề biết hắn lại tỉnh rượu nhanh như vậy, có lẽ Nghiêm Cẩn hôm nay căn bản chỉ là mượn rượu cố tình giả vờ say để đem cậu trở thành Nghiêm Luân mà tiết dục, thế nhưng cậu lại ngu ngốc vui sướng vội vàng mở rộng hai chân để hắn thượng, Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Nghiêm Cẩn không hề có chút men say nào, trong lòng cậu không ngừng cười nhạo chính mình.
"Tiểu Luân không có hứng thú với Hạ thị, em ấy chỉ thích đàn dương cầm." Nghiêm Cẩn vứt khăn giấu đã lau xong tinh dịch vò lại một cục rồi vứt vào sọt rác, từ trên giường đứng dậy đi vào phòng tắm. Nghiêm Cẩn vẫn y như cũ, nhiều năm như vậy thái độ đối với Hạ Thiệu Nhiên vẫn lạnh như băng, đối với việc khi làm tình với cậu mà gọi tên Nghiêm Cẩn cũng không hề có nửa câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-chung-ta/1506966/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.