Sáng hôm sau đã thấy Hàn Lịch đứng đợi cô dưới nhà của Lý Hân, vừa gặp cô Hàn Lịch đã đi tới nắm tay cô đi thẳng lên xe, giọng anh không mấy vui vẻ nói:
- Tại sao không về nhà? Anh điện thì lại tắt máy, nhắn tin cũng trả lời anh! Em có biết là anh lo cho em lắm không! Có chuyện gì thì chúng ta ngồi lại nói chuyện với nhau, trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt nhất!
Khả Ái đưa mắt nhìn xa xăm, đôi mắt mang đầy tâm sự cô nói:
- Chúng ta chưa hiểu về nhau nên chỉ có một vài tác động từ bên ngoài cũng đã làm tình cảm đôi bên dao động, chúng ta cần cho nhau thời gian để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Hàn Lịch vừa nghe cô nói, anh lập tức tắp xe vào lề, anh kích động nói:
Hiện tại anh đang rất rất bình tĩnh nói chuyện với em, Khả Ái! Anh có đủ thời gian rồi, anh không cần thêm thời gian để tìm hiểu em nữa!
- Hàn Lịch, nghe tôi nói! Anh đã và đang sống rất tốt khi không có sự xuất hiện của tôi, hãy làm một vị chủ tịch như ngày nào....
Hàn Lịch cắt ngang lời cô nói, anh nắm chặc lấy hai tay của cô anh nói:
- Đừng, Khả Ái, anh sai rồi, em muốn làm gì cũng được, anh sẽ cho người đưa Doanh Doanh ra ngoài ở không liên hệ với cô ấy nữa, chỉ xin em đừng rời xa anh được không? Hãy ở lại bên anh.
Nước mắt lăn dài trên má cô, từng giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-chu-tich/3586382/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.