Ông cụ Hàn lên chuyên cơ bay về Thụy Sĩ về phần Hàn Lịch chỉ đưa ông sang đó rồi bay ngược trở về đây. Hơn một tuần nay cô và Hàn Lịch không gặp nhau kể từ hôm sinh nhật ông đến nay, chỉ điện thoại nói chuyện, cậu ấy cũng sắp xếp cho cô làm ở phòng thư ký của chủ tịch ở đó có Alex sẽ bảo hộ tốt cho cô. Hôm nay vẫn như mọi ngày Khả Ái đi làm thật sớm, cô vài phòng chủ tịch tưới mấy chậu kiểng và cho mấy chú cá nhỏ ăn, thì bất ngờ bị một bóng người ập đến tấn công từ phía sau, Khả Ái lập tức xoay người đấm thật mạnh về phía đối phương nhưng đã bị hóa giải, cả người cô đã được bao bọc trong lòng của Hàn Lịch, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Em là đang muốn đánh chồng!
Khả Ái hít lấy mùi hương quen thuộc, cô bất giác cũng vòng tay ôm lấy Hàn Lịch, giọng dịu đi:
Cậu về khi nào? Lão gia đã khỏe hẳn chưa vậy cậu, chắc ông cụ rất phiền lòng về chuyện của tôi!Em đừng lo lắng, từ từ ông sẽ hiểu thôi! Ông vẫn khỏe em đừng lo quá, em có nhớ anh không?Ngày nào cậu cũng điện thoại mà! Cậu buông tôi ra được rồi, để người khác thấy không hay lắm!Vòng tay Hàn Lịch ôm cô ngày một chặc hơn, anh cười nói:
Chỉ có em được phép vào phòng của chủ tịch tự do như vậy thôi!Cũng còn chưa biết được, anh không nỡ xa em! Khả Ái em có biết mình là ánh sáng ở cuối con đường của anh hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-chu-tich/3586368/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.