Chương trước
Chương sau
Hai người ngồi vào trong xe, vì Lê Đình Tuấn đã uống một chút rượu không thể lái xe, nên Kiều Phương Hạ liền chủ động ngồi vào băng ghế lái.
Lê Đình Tuấn ở một bên vừa định tiến đến dạy cô cách vận hành bảng điều khiển trung tâm của Mercedes-Maybach, thì thấy cô đã khởi động xe một cách thuần thục, anh cũng không nói gì, một lúc lâu sau, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ ô tô.
Kiều Phương Hạ nhất thời không chú ý tới tâm trạng khác thường của Lê Đình Tuấn, khi cô lái xe lên đường và nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, thì mới nhận ra sắc mặt của Lệ Đình Tuấn lạnh lùng đến lạ thường.
Chắc hẳn là đêm nay cô không làm ra chuyện gì khiến anh tức giận chứ nhỉ? Rõ ràng khi đi xuống thang máy, anh vẫn còn rất bình thường và trao cho cô một nụ hôn nữa mà.
Kiều Phương Hạ lại đưa mắt nhìn anh một lần nữa.
“Sao vậy?” Cô đắn đo một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Uống nhiều quá không thoải mái sao?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, mà chỉ ấn nhẹ một bên thái dương, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bên trong xe yên tĩnh đến có chút lạ thường.
Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc và nói: “Lúc nãy sư thúc
tổ đã trả lời tin nhắn của em nói rằng có thể là cuối tuần này ông ấy sẽ trở về, em.”
“Chân của anh ta khỏi rồi à?” Không đợi Kiều Phương Hạ nói xong, Lệ Đình Tuấn liền lạnh nhạt ngắt lời cô.
Kiều Phương Hạ mở miệng khựng lại vài giây, nhịn không được nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Cô cảm thấy Lê Đình Tuấn ghen có một chút đáng yêu, đồng thời hành động này của anh lại khiến cô cảm thấy buồn cười.
Anh đúng là lúc nào cũng hay ghen, cô làm gì cũng ghen hết cả.
Cũng chẳng hiểu tại sao mà anh lại nghĩ đến Cố Dương Hàn, đúng lúc cô lại vô tình nhắc đến anh ấy, đúng là đáng đời mình mà.
Cô mím khóe miệng giải thích với Lệ Đình Tuấn: “Em đã nói rõ tình hình của anh với sự thúc tổ rồi, em nói rằng tình huống của anh rất khẩn cấp, cho nên ông ấy mới quyết định sắp xếp thời gian trở về điều trị cho anh.”
“Cho nên có nghĩa là chân của Cổ Dương Hàn vẫn chưa khỏi.” Lê Đình Tuấn tiếp tục lạnh mặt đáp lại.
“Trọng điểm là chuyện này sao?” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Lê Đình Tuấn một cái.
Trọng điểm hẳn là mọi người đều biết rằng người có quan tâm nhất chính là Lê Đình Tuấn? Cho nên sự thúc tổ mới vội
vàng trở về chữa trị cho Lê Đình Tuấn, dù cho vết thương ở chân của Cố Dương Hàn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
“Đây không phải là trọng điểm sao? Trong lòng Lệ Đình Tuấn càng thêm buồn bực: “Em không quan tâm đến chân của anh ta sao?”
Lúc ấy vì chuyện của Cố Dương Hàn, Lê Đình Tuấn còn bị Kiều Phương Hạ chọc giận đến ngất xỉu lần nữa, anh cũng có cảm giác tủi thân và buồn bực của riêng mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh lại trầm mặc nói với Kiều Phương Hạ: “Anh ta là người đã dạy em lái xe Mercedes-Benz và xe Mercedes-Maybach đúng không?”
Anh chưa bao giờ dạy Kiều Phương Hạ lái xe, cho nên rất dễ đoán được rằng tất cả đều do Cố Dương Hàn dạy cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.