Dù sao thì người vẫn luôn hy vọng Cố Dương Hàn chết đi nhất chính là Lê Đình Tuấn.
“Yên tâm đi, mình chăm sóc anh ta, em không cần phải quá lo lắng đâu”.
Kiều Phương Hạ lại lạnh lùng đáp lại: “Nếu không phải có Cổ Dương Hàn thì em đã chết đi vài lần rồi. Anh ấy năm lần bảy lượt bất chấp nguy hiểm lao vào cứu giúp bảo vệ em, em không lo lắng cho anh ấy thì ai lo?”
Không khí trong phòng chợt yên lặng lại.
Kiều Phương Hạ biết những lời này sẽ chọc giận Lê Đình Tuấn, nhưng những
Không có Cố Dương Hàn thì không có Kiều Phương Hạ.
Tuy rằng Lê Đình Tuấn đã cứu cô vài lần, nhưng mà người tạo ra những vấn đề này cũng là anh. Còn Cố Dương Hàn lại là người lần nào cũng đi sau dọn dẹp hậu quả cho Lê Đình Tuấn.
Lời yêu cầu nhỏ nhoi của anh ấy nói với cô trước khi hôn mê vẫn còn đang văng vẳng bên tại Kiều Phương Hạ.
Cô không thể nào không quan tâm đến anh ấy được.
Lê Đình Tuấn không hề trả lời câu hỏi của cô. Kiều Phương Hạ đợi một lát rồi tự mình cố hết sức ngồi dậy trên giường bệnh, lấy ra từ trong áo chiếc còi bạc mà Mặc Hàn Bảo đã đưa cho cô.
Chiếc còi bạc này phát ra âm thanh rất đặc biệt, nếu như là Mặc Hàn Bảo hoặc là người nhà họ Mặc đang ở gần đó thì họ nhất định sẽ nghe được âm thanh này.
Lệ Đình Tuấn không trả lời câu hỏi của cô, không sao cả, cô tự có cách của riêng mình.
“Kiều Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847777/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.