Lệ Đình Tuấn liếc nhìn bóng lưng phía sau của hai người bọn họ đã đi xa, rồi lại nhìn vào phía trong xe.
Kiều Phương Hạ sáng nay đã thức dậy thật sớm để đi đến vườn anh đào, cô mệt mỏi rã rời cả ngày trời, ngồi trên xe nghe tiếng nhạc không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cho đến khi Lê Đình Tuấn đưa tay gỡ tai nghe của cô ra và nói: “Dậy đi thôi, tới nơi rồi.” Lúc này Kiều Phương Hạ mới giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy quá đột ngột, nên tay chân của cô vẫn còn ê ẩm tê dại hết cả, không thể tự mình ngồi dậy được.
Khuôn mặt của Lệ Đình Tuấn không chút biểu cảm giúp cô xách ba lô, anh cúi đầu nhìn cô ngồi dậy khỏi chiếc ghế trên xe với đôi mắt còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy bộ dạng lúc này của cô trông giống hệt như một con thú nuôi nhỏ nhắn nào đó.
Kiều Phương Hạ với tay lấy chai nước ở bên cạnh muốn uống vài ngụm cho tỉnh táo hơn một chút, nhưng bàn tay ê ẩm đến mức không thể thử mấy lần vẫn không thể vặn được cải nắp chai ra.
Lệ Đình Tuấn lại vươn tay ra cầm lấy chai nước, giúp cô vặn nắp rồi đặt vào trong lòng bàn tay.
“Thuê cho em một phòng rồi đi lên đó ngủ một lát nhé?” Anh nhìn Kiều Phương Hạ uống nước, trầm giọng hỏi cô.
Kiều Phương Hạ lắc đầu nguồi nguội và trả lời một cách vô cùng nghiêm túc: “Em sẽ đi làm bài tập.”
Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nói vậy, không khỏi cau mày.
Kiều Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847768/chuong-1081.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.