Chương trước
Chương sau
“Không phải cậu không biết cô ta, lòng tự trọng rất mạnh, không chừng đã lén lút so đáp án rồi” Lệ Đình Tuấn cười nhạt nói.
“Cũng đúng.” Tống Thanh Hào gật đầu.
Một lúc sau lại quay đầu lườm Lệ Đình Tuấn: “Em ấy nói với cậu là đã so đáp án rồi?”
Trước kia Tống Thanh Hào từng phát hiện có đôi khi Tô Minh Nguyệt sẽ nói riêng cho Lệ Đình Tuấn một vài chuyện. Thế nhưng Tô Minh Nguyệt giải thích là vì Lệ Đình Tuấn kín miệng, anh ta không biết giữ bí mật cho nên đôi lúc lười nói với anh ta.
“Đâu có, tôi không hỏi cô ta.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời.
Vừa nói vừa nhìn lên tầng hai: “Một đứa con riêng cũng đủ phiền rồi.”
Giọng nói của Lệ Đình Tuấn rất nhỏ nhưng Kiều Phương Hạ tắm xong đẩy cửa đi ra lại nghe thấy rõ ràng.
Cô biết Lệ Đình Tuấn ghét bị cô liên lụy, luôn chê cô dính lấy anh, cũng thường xuyên không kiên nhẫn với cô. Thế nhưng nghe được chính miệng anh nói ra mấy lời này, nghe anh nói mình phiền phức, thật ra vẫn hơi khó chịu.
Kể từ khi đến nhà họ Lệ, An Phương Diệp bèn mặc kệ cô, hầu hết thời gian đều ra ngoài đánh golf, uống trà chiều hay bay ra nước ngoài mua sắm cùng mấy bà chủ giàu có qua lại thân thiết với nhà họ Lệ. Dù có trở về thì phần lớn thời gian cũng ở công ty của nhà họ Lệ, thời gian Lệ Đình Tuấn ở cùng cô lại nhiều hơn chút.
Kiều Phương Hạ không còn người nào khác có thể thân cận nên chỉ có thể theo Lệ Đình Tuấn.
Cô mím môi, xoay người đóng cửa đi vào phòng để quần áo.
“Có vài người đúng là nói một đồng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất quan tâm rất lo lắng trong lòng mà.” Dưới tầng, Tống Thanh Hào liếc Lệ Đình Tuấn mấy lần, cười nói: “Thừa nhận mình quan tâm đến cô ấy có mất mặt gì đâu.”
“Nếu tôi có một đứa em gái ngoan ngoãn như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”
Biết hoàn cảnh của nhà họ Lệ, cũng chỉ có Tống Thanh Hào dám chế giễu mấy câu này trước mặt Lệ Đình Tuấn.
Nhưng hai người gần như là mặc cùng một chiếc quần lớn lên, không ai có thể biết rõ trong lòng Lệ Đình Tuấn đang nghĩ gì hơn so với Tống Thanh Hào.
Tống Thanh Hào đã nhìn ra Lệ Đình Tuấn không bình thường với Kiều Phương Hạ, nhất là hai năm qua, càng ngày Lệ Đình Tuấn càng quan tâm đến Kiều Phương Hạ, luôn dẫn cô theo bên người với cái lý do mỹ miều là trong nhà không ai chăm sóc cho cô.
Lệ Đình Tuấn bị anh ta vạch trần cũng không cáu, chỉ cầm quyển sách bài tập ném về phía Tống Thanh Hào:
“Nói ít vài câu sẽ chết à”
Tống Thanh Hào cười cười né tránh rồi nói với Lệ Đình Tuấn: “Vậy chờ tôi hẹn Minh Nguyệt cùng đi.”
“Gần đây thật sự em ấy rất kỳ lạ, nơi cậu không đi em ấy cũng không đi.”
Lệ Đình Tuấn lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Ý đồ của cậu quá rõ ràng, xem chừng cô ta chưa nghĩ thông cho nên mới tránh cậu, sợ xấu hổ.”
Tống Thanh Hào nhíu mày hỏi ngược lại: “Thế à? Tôi như vậy à?”
Hễ là người biết ý đều có thể nhìn ra, Lệ Đình Tuấn lười nói với anh ta.
Sợ rằng người trên toàn thế giới cũng chỉ có bản thân Tô Minh Nguyệt giả vờ không biết Tống Thanh Hào thích cô ta.
Kiều Phương Hạ chuẩn bị xong, đeo một chiếc cặp sách nhỏ đi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.