Chương trước
Chương sau
Thời tiết hơi nóng, Kiều Phương Hạ phơi nắng ở bên ngoài đến trưa, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau lưng lộ ra vết mồ hôi thấm ướt khiến váy bằng vải bông màu lam nhạt dính vào người cô.
Lệ Đình Tuấn nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Đến đây lau mồ hôi đã.”
Kiều Phương Hạ không giỏi giao tiếp với người khác, mặc dù đã gặp Tống Thanh Hào rất nhiều lần rồi nhưng khi Tổng Thanh Hào chủ động nói chuyện với mình cô vẫn hơi mất tự nhiên.
Kiều Phương Hạ im lặng ngước mắt nhìn Tổng Thanh Hào, vòng qua phía xa của ghế sofa đi đến chỗ Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn đưa cho Kiều Phương Hạ hai miếng khăn giấy, chuyển tầm mắt liếc về phía Tống Thanh Hào.
Tống Thanh Hào hơi nhướng mày, lập tức dập tắt thuốc lá trên tay rồi đứng dậy mở cửa sổ sát đất để mùi thuốc lá tản đi.
Anh ta xoay người, ánh mắt chứa ý cười nhìn Kiều Phương Hạ: “Cưỡi ngựa bao giờ chưa? Anh biết một nơi rất thú vị có ngựa con rất đáng yêu, có thể đưa em đi chơi một vòng các kiểu này, muốn đi không?”
Lệ Đình Tuấn thấy Tống Thanh Hào chủ động nhắc tới chuyện trường đua ngựa với Kiều Phương Hạ thì vô thức nhíu mày.
Kiều Phương Hạ cũng nhìn chăm chú vào Tống Thanh Hào như đang đắn đo.
Lúc cô trở về nghe bà Trần nói tối nay có mưa to.
Bình thường Lệ Đình Tuấn đi ra ngoài sẽ không trở về trong ngày. Cô rất sợ ở một mình, vì người giúp việc đều ở tầng một, An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến không ở nhà. Mấy ngày nay chỉ có cô và Lệ Đình Tuấn ở trên tầng hai. Nếu tối nay Lệ Đình Tuấn không về thì quả thật cô hơi sợ hãi.
“Nhưng em còn chưa làm xong bài luyện thi hôm nay” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng trả lời.
“Mặc kệ anh của em đi, cách thời gian em thi lên trung học cơ sở còn một năm nữa, nghỉ hè ra ngoài chơi hai ngày không sao hết” Tống Thanh Hào tiếp tục dẫn dắt từng bước.
Vì lúc trước Kiều Phương Hạ bị bệnh tự kỷ phải tạm nghỉ học một năm, bình thường đi học cũng xin nghỉ thường xuyên cho nên bài học bị tụt lại khá nhiều, yêu cầu của người nhà họ Lệ với cô là thi vào trường tiểu học thực nghiệm trực thuộc tốt nhất thành phố Hạ Du nên Kiều Phương Hạ cũng không dám thư giãn trong kỳ nghỉ hè.
Cô lại ngẫm nghĩ một lúc, cẩn thận chuyển tầm mắt nhìn Lệ Đình Tuấn bên cạnh.
Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ của cô, hình như có hứng thú với
đề nghị của Tống Thanh Hào.
Hai người nhìn nhau vài giây, Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng hỏi cô: “Muốn đi à?”
“Anh có muốn đi không?” Kiều Phương Hạ cong môi vặn lại anh.
Dừng một xíu lại nói tiếp: “Anh đi, em cũng muốn đi”
Tống Thanh Hào bên cạnh không cầm lòng được nở nụ cười: “Tất nhiên là anh của em muốn đi, chỉ là nghĩ đến đứa con riêng là em ở nhà một mình, cậu ấy không.”
Lệ Đình Tuấn không chờ anh ta nói xong đã quăng ánh mắt sắc như đao về phía anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.