Chương trước
Chương sau
Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày Kiều Tứ Văn không nhớ ra cô.
Cô im lặng một lát, nhìn bóng lưng của Kiều Tứ Văn, định thử nói chuyện với ông ấy một lần nữa.
Bác sĩ trưởng ở một bên nhẹ nhàng ngăn cản cô, thấp giọng nói: “Ban đêm ông cụ mới tỉnh lại, đầu óc còn có chút không tỉnh táo, sẽ không khống chế nổi mê man. Trước tiên cứ để ông ấy nghỉ ngơi một lát đi”
“Được.” Nửa ngày sau Kiều Phương Hạ mới khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ đứng ở cửa, lại nhìn Kiều Tứ Văn một lát.
“Tình huống trước mắt vẫn chưa thể xác định được có phải do thần kinh sọ não của ông cụ chưa hồi phục hoàn toàn hay chỉ là bất tỉnh tạm thời, hoặc là mất trí nhớ không thể cứu vãn” Sau lưng, bác sĩ thấp giọng nói với Lê Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ trở tay nhẹ nhàng gài cửa lại, quay đầu nhìn về phía bác sĩ: “Vậy khi nào mới có thể xác định?”.
Bác sĩ thở dài trả lời: “Ít nhất phải chờ đến khi tình trạng mê man của ông ấy chuyển biến tốt đẹp.”
Kiều Phương Hạ còn tưởng rằng chờ Kiều Tứ Văn tỉnh lại là tốt rồi.
Phẫu thuật thành công như thế, cô cho rằng qua cửa này, từ nay về sau ông cụ có thể hưởng phúc.
Lệ Đình Tuấn chuyển mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, im lặng đưa tay kéo cô vào trong ngực.
Dừng một chút, anh thấp giọng nói với bác sĩ: “Vất vả rồi.”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, tựa lên ngực Lê Đình Tuấn, cô có chút mờ mịt, trong đầu rất loạn.
Lệ Đình Tuấn che lấy gáy Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Nửa ngày sau mới khẽ nói: “Khó chịu thì khóc đi, ở trước mặt anh không cần kìm nén.”
“Đều do em không tốt” Kiều Phương Hạ nghẹn ngào nhỏ giọng trả lời.
“Em không có chỗ nào không tốt.” Lê Đình Tuấn đau lòng trả lời.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy khó chịu đến nỗi có chút không thở nổi, nửa ngày
sau đưa tay dùng áo khoác của Lê Đình Tuấn băng kín mặt của mình, nước mắt im lặng rơi xuống.
Cô chỉ muốn Kiều Tứ Văn được trải qua khoảng thời gian cuối cùng này một cách vui vẻ và không hối tiếc.
Không lẽ, đến cả một nguyện vọng nhỏ nhoi hèn mọn như thế cũng là một loại hy vọng xa vời sao?
Dường như cô luôn là người mang đến xui xẻo cho những người xung quanh.
Giống thời điểm như năm đó Kiều Đông Phương và An Phương Diệp ly hôn, mặt không cảm xúc nói với cô câu nói đó: “Mày đúng là thứ xúi quẩy, ai dính vào mày xui xẻo chết đi được”
Mặc dù Kiều Đông Phương không nên nói với con gái mình loại lời này, nhưng lời nói của ông ta đúng là sự thật.
Bởi vì cô mà ba mẹ ly hôn, An Phương Diệp dẫn cô đến nhà họ Lệ, Phó Minh Tuyết lại không có con, về sau nhà họ Lệ xảy ra chuyện, An Phương Diệp ôm tiền chạy, nhà họ Lệ suýt nữa phá sản. Lệ Quốc Chiến thành người thực vật, sau khi cô trở về, Lệ Quốc Chiến lại ra đi, hai đứa con của cô và Lê Đình Tuấn cũng không còn.
Hiện tại Kiều Tứ Văn cũng bị cô hại thảm như vậy.
Cô không biết mình phải làm gì, thậm chí cô cảm thấy giờ phút này mình hít thở cũng là sai trái.
Có đôi khi, con người sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.